Người Cầm Quyền

Chương 1138: Suy nghĩ điên cuồng

Một ông cụ xanh xao đứng ở cửa, hai tay chống gậy, run run rẩy rẩy, vẻ mặt thì tức giận.

Hứa Song cũng vào theo, giải thích cẩn thận:

- Chủ tịch tỉnh, cụ Tào nói có chuyện cần gặp ngài, tôi mời ông ấy chờ một chút...

Hàn Đông hiểu rồi, hoá ra đây chính là cụ Tào, trước đây Hàn Đông đã nhiều lần được nghe tên cụ Tào, cũng từng muốn gặp cụ Tào vì chuyện của Tào Tường, nhưng cụ Tào cự tuyệt, nói cụ già rồi, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, không ngờ ông cụ lại chủ động tìm tới chỗ mình, hơn nữa có vẻ tức giận, không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Cụ Tào khỏe chứ, thật hiếm có cơ hội gặp cụ.

Hàn Đông đứng lên, cười cười đi tới, đồng thời phê bình Hứa Song:

- Sao cậu lại làm như vậy, muốn mời cụ Tào cũng không mời được đấy, sao lại để cụ Tào chờ bên ngoài, mặc dù tôi đang bàn chuyện công tác với đồng chí Kiến Minh, nhưng cũng không thể không gặp cụ Tào.

Quách Kiến Minh đã đứng lên, cẩn thận chào cụ Tào một tiếng, sau đó chào Hàn Đông, thấy dáng vẻ cụ Tào tới khởi binh hỏi tội, ông ta tránh đi thì tốt hơn, hôm sau đến báo cáo công tác với Hàn Đông cũng được.

- Hừ

Cụ Tào hừ một tiếng nặng nề, chống gậy ngồi xuống ghế, vừa rồi Hàn Đông nói kiểu “trong bông có kim”, đương nhiên là ông cụ đã hiểu đấy.

Hàn Đông mặc dù rất không thích hành vi cậy già lên mặt của Cụ Tào, nhưng vẫn rót một chén trà mời ông cụ, ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa tươi cười hỏi han:

- Cụ Tào, ngài có chuyện gì vậy, có chuyện gì ngài gọi điện thoại là được rồi.

Tính tình của Cụ Tào vẫn rất quái lạ đấy, lần trước Hàn Đông muốn đến nhà ông cụ thăm hỏi, và nói chuyện của Tào Tường, ai ngờ ông cụ này cũng không giữ thể diện cho mình, trực tiếp cự tuyệt, bây giờ lại nổi giận đùng đùng đến đây, không biết là vì cái gì.

Thật ra Hàn Đông biết Tào Tường đã bị đưa đi, bây giờ chắc là còn đang trong quá trình thẩm tra, nhưng đó là làm theo trình tự luật pháp, bất cứ ai cũng không thể nói gì, cho dù Cụ Tào có sức ảnh hưởng rất lớn ở tỉnh Tây Xuyên, cũng không thể can thiệp.

- Chủ tịch Hàn, tôi cứ nói thẳng, anh muốn lập uy cũng được, anh muốn làm theo luật tôi cũng không có ý kiến gì, Tào Tường không nên thân, bị trừng phạt cũng là đúng nhẽ, tôi cũng không ngăn cản các anh bắt nó, điều tra nó. Nhưng anh cũng không thể cho người đánh gãy chân của nó chứ

Cụ Tào tức giận nói,

- Cho dù anh là con cháu của ông Hàn, cũng không thể khinh người quá đáng như vậy.

Xem ra Cụ Tào đã bị chọc giận, ngay cả “ông Hàn” cũng nói ra rồi.

Hàn Đông giật mình, rất hiển nhiên chuyện này cũng không hoàn toàn giống như mình nghĩ, mặc dù Cụ Tào tới vì chuyện Tào Tường, nhưng không chỉ là vì Tào Tường bị bắt, mà vì Tào Tường bị đánh gãy chân, chuyện này Hàn Đông lại không biết gì. Thực tế Hàn Đông chỉ yêu cầu cơ quan công an làm theo đúng luật, cũng không thể hỏi kỹ càng từng chi tiết như vậy.

- Cụ Tào, cụ không nên gấp gáp, để tôi gọi điện thoại hỏi xem.

Hàn Đông cũng không giải thích quá nhiều, dù sao bây giờ hắn không biết có chuyện gì, giải thích thế nào cũng là dư thừa.

Cụ Tào gõ chiếc gậy xuống đất mấy cái, tức giận cầm chén trà uống trà.

Hàn Đông lập tức gọi cho Giám đốc sở Công an tỉnh Mã Chi Long, hỏi:

- Đồng chí Mã Chi Long, chuyện Tào Tường rốt cuộc là thế nào, sao lại bị gãy hai chân...

- Chủ tịch Hàn, tôi cũng không rõ chuyện này, tôi lập tức tìm hiểu rồi báo cáo với Chủ tịch Hàn.

Lòng Mã Chi Long trầm xuống, anh ta vẫn lo lắng mấy ngày này sẽ có chuyện với Hàn Đông, bây giờ lại liên lụy đến Cụ Tào thì càng phức tạp hơn.

Hàn Đông tức giận:

- Anh làm Giám đốc sở Công an thế nào đấy, chuyện quan trọng như vậy mà anh cũng không biết sao? Cụ Tào đức cao vọng trọng, là đồng chí lão thành cống hiến rất lớn cho tỉnh Tây Xuyên, chúng ta không thể làm cho đồng chí lão thành chán nản, tuy Tào Tường phạm pháp, nhưng chúng ta nhất định phải làm việc theo luật, hiện giờ Tào Tường đã bị đãi ngộ không công chính ở cục Công an, anh là Giám đốc sở không thể trốn tránh trách nhiệm, tôi cho anh nửa giờ, lập tức sắp xếp điều trị, điều tra rõ ràng việc này, nghiêm túc xử lý người có liên quan.

Nói xong, Hàn Đông liền dập điện thoại.

Cụ Tào ngồi bên nghe Hàn Đông gọi điện thoại, sắc mặt dần dần hòa hoãn xuống. Ông ấy đã biết trước đó Hàn Đông cũng không biết chuyện đứa cháu bị gãy chân, hơn nữa cũng hiểu rằng chuyện của Tào Tường, không liên quan đến Hàn Đông. Thật ra ngay từ đầu, Cụ Tào cũng không tin là Tào Tường bị Hàn Đông hại lắm, tuy ông ta chưa tiếp xúc với Hàn Đông, hơn nữa bởi vì lợi ích của bản thân mà có chút khó chịu với Hàn Đông, nhưng ông ta vẫn có chút hiểu biết về Hàn Đông, biết người trẻ tuổi này làm việc công chính, không phải loại dựa vào bối cảnh mà làm cán bộ, người như vậy sao có thể dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy chứ. Hơn nữa Cụ Tào cũng vô cùng khâm phục ông nội Hàn Đông – cụ Hàn, trong quá trình Cụ Tào làm chính trị, đã coi ông nội Hàn Đông như thần tượng của mình, từ lời nói đến việc làm, trong tâm lý không ngừng bắt chước.

Ông ta cũng không tin con cháu của cụ Hàn sẽ có nhân phẩm như vậy.

Sở dĩ nổi giận đùng đùng đến chỗ Hàn Đông khởi binh hỏi tội, chủ yếu là Cụ Tào nhìn thấy đứa cháu bị gãy chân, bộ dáng đáng thương kia khiến ông ta vô cùng đau lòng, đứa cháu này như cục thịt trong lòng ông ta. Bởi vì vợ chồng con trai đều bỏ mình vì tai nạn giao thông, Tào Tường gần như là Cụ Tào một tay nuôi lớn đấy, Cụ Tào tốn hao rất nhiều tâm huyết ở Tào Tường, quả thực coi cậu ta như cục thịt trong lòng, khi Tào Tường gây ra chuyện như vậy, ông ta cũng rất đau lòng, thậm chí đã muốn dùng lực ảnh hưởng của mình giúp Tào Tường miễn xử phạt, nhưng cuối cùng nguyên tắc trong lòng vẫn là chiến thắng ý nghĩ này, mà là lặng yên cho mọi chuyện tiến triển, thậm chí còn gọi cho Phó chủ tịch tỉnh Lý Trạch Phong, nói ông ta không cần nể mặt mình mà giúp đỡ Tào Tường, nói ông ta dựa theo pháp luật và nguyên tắc làm việc là được.

Nhưng chuyện sau đó, khiến Cụ Tào vô cùng phẫn nộ, ông cụ cảm thấy Hàn Đông muốn lấy chuyện này lập uy thì thôi, nể mặt cụ Hàn mình nhường một chút cũng không sao cả, nhưng sau khi Tào Tường bị bắt lại bị người ta đánh gãy chân, cái gì cũng có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục, cho nên ông cụ không kìm nổi phẫn nộ, đi đến đây đòi công bằng.

- Cụ Tào, chuyện này tôi đã yêu cầu Cục Công an xử lý, ngài yên tâm, chuyện này bất kể là trách nhiệm của ai, tôi sẽ truy xét đến cùng, nhất định trả lại sự công bằng cho ngài.

Hàn Đông nói thành khẩn, bây giờ hắn cũng có thể hiểu tâm tình Cụ Tào, dù sao đứa cháu mình thương yêu nhất bị bắt đã đủ tức giận, còn sinh ra chuyện như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa tuy rằng Tào Tường phạm pháp, nhưng cũng không thể làm chuyện gì ngoài pháp luật, đây cũng là vi phạm ý định ban đầu của Hàn Đông đấy.

Thấy thái độ của Hàn Đông vẫn rất tốt, Cụ Tào thở dài một tiếng, nói:

- Chủ tịch Hàn, vừa rồi thái độ của tôi cũng không đúng, cũng không phải tôi nhằm vào Chủ tịch Hàn, đối với Tào Tường, tôi cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng thằng nhóc này từ nhỏ đã không có cha mẹ, là do một tay tôi nuôi lớn đấy, thấy nó đi vào ngã rẽ, lòng tôi cũng không chịu nổi...

Nhìn Cụ Tào than thở, trong lòng Hàn Đông cảm động, đáng thương cho tấm lòng bậc trưởng bối, vì con cháu, các bậc trưởng bối dồn hết yêu thương, nhưng bọn con cháu lại không nhất định sẽ để ở trong lòng.

Tâm trạng Cụ Tào dần dần bình tĩnh lại, hàn huyên với Hàn Đông một lát, rồi đứng lên chào tạm biệt.

Hàn Đông tiễn Cụ Tào xuống tầng dưới, nhìn ông cụ lên xe, mới xoay người lên lầu.

Cụ Tào đến khởi binh hỏi tội, cũng giúp cho Hàn Đông tìm được một cái cớ, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Hàn Đông gọi điện thoại chất vấn Mã Chi Long, hơn nữa có chuyện Lý Thiết Trụ báo cáo, về công về tư, nhất định có thể bắt được Mã Chi Long.

Vừa mới trở về phòng làm việc không lâu, Mã Chi Long liền tới, vẻ mặt áy náy, ngồi nửa mông trên ghế trước mặt Hàn Đông, cẩn thận nói:

- Chủ tịch Hàn, dựa theo chỉ thị của ngài, tôi đã điều tra rõ ràng chuyện của Tào Tường, chân của Tào Tường chỉ bị gãy xương...

- Chỉ bị gãy xương?

Sắc mặt Hàn Đông trầm xuống,

- Chẳng lẽ gãy xương còn chưa đủ sao? Đồng chí Mã Chi Long, tư tưởng của anh có vấn đề à, chẳng lẽ theo ý anh đó là vấn đề nhỏ, anh không nghĩ tới Tào Tường gặp chuyện như vậy ở Cục Công an, anh làm Giám đốc sở Công an tỉnh, không có trách nhiệm gì sao?

- Chủ tịch tỉnh, tôi không làm tốt công tác của mình, chủ yếu là giám sát đội ngũ cơ sở không nghiêm, chuyện này, mặc dù nói là Tào Tường đánh lén cảnh sát nên bị như vậy, nhưng trên thực tế khách quan, quả thật đã khiến Tào Tường bị thương tổn nhất định, hơn nữa bởi vì chuyện liên quan tới đồng chí lão thành, nên mang đến ảnh hưởng rất lớn tới công tác của chúng ta.

Anh ta nói vậy, coi như nói lòng vòng, cùng lúc tỏ vẻ nhận sai, mặt khác cũng giải thích mọi chuyện. Tuy anh ta biết Hàn Đông nhìn mình không vừa mắt, muốn đẩy mình xuống, nhưng anh ta cũng sẽ không bó tay chịu trói.

“Chuyện của Tào Tường, chỉ là cho Hàn Đông thêm một cái cớ mà thôi."

Mã Chi Long buồn bực suy nghĩ.

Thái độ của Hàn Đông càng ngày càng rõ ràng, vị trí Giám đốc sở Công an, chỉ sợ cũng ngồi không được bao lâu, trong lòng anh ta rất không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào. Lúc trước lên được là nhờ đi tắt, hơn nữa còn bị Hàn Đông tìm được sơ hở, nên cho dù Bí thư Tỉnh ủy Phạm Đồng Huy đỡ anh ta, cũng không thể giữ được cái ghế này nữa.

Hai ngày nay, Mã Chi Long đang nghĩ biện pháp xử lý quan hệ với Tiểu Tôn, chỉ có điều lúc trước tương đối dễ dàng có được cô gái này, bây giờ muốn vứt bỏ lại không dễ, mình khuyên can mãi cô ta cũng không chịu rời khỏi Thục Đô.

"Nếu thật sự không được, chỉ có thể dùng thủ đoạn khác."

Mã Chi Long nghĩ thầm, anh ta cho rằng chỉ cần khiến Tiểu Tôn rời khỏi mảnh đất thị phi này, khiến người khác không tìm thấy cô ta, thì anh ra sẽ tương đối an toàn, đương nhiên, biện pháp tốt nhất là khiến cô gái này hoàn toàn vô thanh vô tức biến mất, sẽ hủy diệt luôn nhứng chứng cớ liên quan, vậy thì tuyệt đối không còn điểm yếu rồi.

Ngồi lên xe, Mã Chi Long nghĩ đến tình cảnh hiện tại, trong lòng bất giác sinh ra một ý nghĩ điên cuồng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất