Hàn Đông đưa tay véo cái mũi nhỏ của cô bé nói:
- Nào có đơn giản như em nghĩ vậy. Giờ anh còn rất nhiều việc. nếu thật sự muốn xây dựng khu công viên rừng xanh núi Thanh Sơn, chắc chắn phải đầu tư rất lớn, hơn nữa sinh lời rất chậm, không phải là một công ty nho nhỏ bình thường có thể làm được.
Tiêu Bối Bối yểu điệu ngồi xuống bãi cỏ nói:
- Anh Đông, giờ anh đang rất bận sao?
Hàn Đông mỉm cười:
- Cái gì cũng phải làm cả. Dù sao công tác cũng phải làm cho xong.
Kiều San San lúc này mới lên tiếng:
- Hay là chúng ta tìm quán nhà nông nào đó chuẩn bị ăn cơm đi. Ăn cơm xong rồi đi ngắm cảnh cũng được.
Tiêu Bối Bối đứng lên:
- Hay là tới quán đó đi.
Thế rồi Tiêu Bối Bối lái xe dọc theo con đường uốn lượn, đến giữa ngọn núi khác liền dừng lại. Giữa cây cối thấp thoáng có một quán nho nhỏ.
Trong quán bày mấy cái bàn, có vài bàn khách đang dùng cơm.
Thấy có xe tới, một người phụ nữ hông mang tạp dề bước ra đón. Lúc cô ấy thấy Tiêu Bối Bối và Kiều San San liền cấn tiếng chào. Không ngờ cô ấy còn nhớ rõ hai cô.
Hàn Đông mỉm cười. Tiêu Bối Bối và Kiều San San đều là những cô gái cực kỳ xinh đẹp, nếu xuất hiện rất dễ khiến người ta sáng mắt, người đã nhìn thấy nhất định sẽ không quên. Không chỉ có nam mà nữ cũng như thế.
- Bà chủ, cứ làm cho chúng tôi giống như lần trước, nhiều nhiều một chút là được.
Tiêu Bối Bối dịu dàng nói.
- Được được, tôi sẽ đi bắt con gà vườn lớn một chút.
Bà chủ cười tủm tỉm nói.
Một người đàn ông mang ra một cái bàn lớn, đặt dưới bóng cây, phủ tấm khăn trải bàn nhựa lên rồi mau mắn mang thêm mấy cái ghế nhựa tới.
Quán ăn nông gia này chủ yếu là quán ăn gia đình. Nấu ăn hay làm việc vặt đều do người trong nhà làm, có một loại cảm giác gia đình.
Mấy người vừa ngồi xuống, một người đàn ông từ trong nhà bước ra, khuôn mặt đỏ bừng, vừa đi vừa nói:
- Uống nữa, uống nữa.
Nhìn thấy người này, Hàn Đông không khỏi mỉm cười. Lại là Cục trưởng Cục thuế đất Quản Tiên Bình. Không biết là ai mời ông ta đến.
Mọi người ngồi ở bàn Quản Tiên Bình cũng vẫn ngồi yên, có chút rượu như vậy cũng không việc gì, lại tiếp tục uống.
Quản Tiên Bình bước qua, vừa mới ngồi xuống, ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Đông đang thản nhiên tươi cười ngồi dưới bóng cây trước mặt.
- Cục trưởng Quản, tôi lại xin kính anh một ly, chén này anh nói….
Một người đàn ông mặt mũi đỏ bừng bên cạnh nâng chén lên nói.
Nhưng Quản Tiên Bình không hề để ý đến gã, vừa mới ghé xuống nửa mông đã giật bắn lên như súng lên nòng, đứng bật dậy bước nhanh về phía Hàn Đông.
Ông ta bước qua cái bàn nhỏ, không biết lấy gói thuốc từ đâu ra, cười nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, xin chào anh. Anh cũng đến đây dùng cơm sao!
Hàn Đông cười nói:
- Xem ra tửu lượng của Cục trưởng Quản cũng không tệ.
Quản Tiên Bình lắc đầu nói:
- Tửu lượng của tôi không cao đâu. Chủ tịch huyện Hàn, mời anh hút thuốc rồi nói chuyện.
Ông ta đưa điếu thuốc bằng cả hai tay.
Hàn Đông nhận lấy, vừa mới gắn điếu thuốc lên miệng thì Quản Tiên Bình đã lấy bật lửa đốt thuốc.
- Cảm ơn.
Hàn Đông gật đầu:
- Cục trưởng Quản, anh cứ tiếp tục ăn cơm đi, đừng để mọi người chờ, tôi không việc gì đâu.
- Vậy được, chút nữa tôi sẽ đến kính anh một ly.
Quản Tiên Bình cười nói, sau đó lại gật đầu với Kiều San San và Tiêu Bối Bối, trong lòng than thầm, Chủ tịch huyện Hàn này thật sự biết hưởng thụ, dù không uống rượu người cũng đã say.
Mấy người khách trong bàn rượu của Quản Tiên Bình đều nghi hoặc nhìn Quản Tiên Bình mới vừa quay lại. Biểu hiện vừa rồi của Quản Tiên Bình quá mức nịnh bợ, người trẻ tuổi kia là ai vậy chứ?
- Cục trưởng Quản, vị đó là ai vậy?
Người lúc nãy kính rượu Quản Tiên Bình hỏi nhỏ.
Quản Tiên Bình khẽ cười:
- Là lãnh đạo Huyện ủy.
- Lãnh đạo Huyện ủy.
Mọi người trong bàn đều lộ vẻ kinh ngạc. Không nhiều người có thể được gọi là lãnh đạo Huyện ủy đâu. Người thanh niên này thoạt nhìn qua tựa như sinh viên mới tốt nghiệp thôi, không ngờ lại lại lãnh đạo Huyện ủy sao?
Nhưng trông bộ dáng của Quản Tiên Bình lúc nãy thì quả đúng là người tuổi trẻ kia thật có lai lịch.
- Vậy Cục trưởng Quản, anh nói chúng ta tí nữa đi kính rượu hắn có được không?
Quản Tiên Bình thản nhiên cười hỏi:
- Cậu có quen hắn không?
Người nọ ngẩn ra. Đúng vậy, tùy tiện tiến lên kính rượu, lãnh đạo người ta có nể mặt anh sao?
Quản Tiên Bình lại nói:
- Chúng ta tiếp tục ăn đi.
Tuy ông ta nói tiếp tục ăn nhưng nhã nhặn hơn nhiều. Không khí trong cả bàn có vẻ vô cùng bình tĩnh, dường như toàn người phong nhã ngồi đó thôi.
Nhưng còn người ở hai bàn khác vẫn còn ăn to nói lớn, mời rượu inh ỏi.
Qua nửa giờ, bà chủ rốt cuộc cũng đã mang thịt gà vườn nóng hổi lên hỏi:
- Người anh em này có muốn uống chút rượu không? Chúng tôi có rượu tự ngâm lấy, hương vị không tệ, không tính tiền đâu.
Hàn Đông cười nói:
- Nếu không lấy tiền rượu, vậy cho một ly đi.
Quản Tiên Bình nãy giờ đã muốn tới kính rượu, vẫn còn đang chờ cơ hội. Hàn Đông tự nhiên đã cho ông ta được cơ hội này.
Vừa mới ăn được một lúc, Quản Tiên Bình đã mang chén tới, cung kính nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi kính anh một ly.
Hàn Đông chạm ly với ông ta, lập tức nhấp một ngụm rượu.
Sau khi Quản Tiên Bình đi rồi, Tiêu Bối Bối cười nói:
- Anh Đông quả nhiên không hổ là lãnh đạo nha, đi đến đâu cũng có người kính rượu.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Em nghĩ anh muốn uống rượu sao?
Nhưng chẳng qua rượu quán này ngâm hương vị thật không tệ, khó trách bà chủ hết sức giới thiệu như vậy.
Mấy người bên bàn Quản Tiên Bình đã ăn xong. Trước khi ông ta rời đi, lại đến bàn Hàn Đông chào.
Người này cũng không thân thiết gì lắm với Hàn Đông, nhưng đã có vài lần gặp gỡ, cảm thấy ông ta cũng là người không tệ.
Lúc tính tiền, bà chủ cho Hàn Đông biết bàn của họ đã có người trả rồi.
Trên đường về, Hàn Đông nhận được điện thoại của Xa Tĩnh Chương.
- Lãnh đạo, đã thẩm vấn qua rồi. Mấy tên côn đồ kia quả thật là có người sai khiến.
Hàn Đông lạnh lùng cười. Quả là thế thật.
- Là ai sai khiến?
Xa Tĩnh Chương nói:
- Là một người có tên là Nhị Tử. Chính là tên lần trước khi anh ngồi xe ở viện đã dẫn người bao vây đó.
Hàn Đông lập tức hiểu ngay:
- Vậy tên Nhị Tử đâu?
Xa Tĩnh Chương cười khổ nói:
- Tôi đã cho người đi tìm, nhưng không biết gã trốn đâu rồi.
- Nếu như vậy thì bỏ đi. Mấy tên côn đồ kia nên xử lý thế nào thì anh cứ xử lý đi.
Tuy không tìm được tên Nhị Tử kia, nhưng Hàn Đông cũng có thể đoán được đại khái. E rằng chuyện lần này có liên quan đến con trai Phương Trung, tên Phương Kiến kia. Thằng nhóc này chắc còn ghi hận mình vì chuyện lần trước.
Thấy Xa Tĩnh Chương gọi điện thoại trong văn phòng, Hàn Đông bèn nói:
- Lão Xa, vất vả rồi.
Xa Tĩnh Chương cười nói:
- Làm việc cho lãnh đạo, nên thế mà.
Hiện giờ Xa Tĩnh Chương cũng đã thích ứng được việc thân phận mau chóng thay đổi thế này. Hàn Đông trẻ tuổi thì sao? Người ta đã đến hàng ngũ cao cấp trong lãnh đạo Huyện ủy. Tuy mọi người là bạn bè, nhưng cần tôn kính thì phải tôn kính.
Thấy Hàn Đông tắt điện thoại, Kiều San San hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Mấy tên côn đồ lúc chiều kia quả thật có người sai khiến.
- Không thể nào! Anh Đông ở đây có kẻ thù sao?
Tiêu Bối Bối cười ha hả nói.
Hàn Đông nói:
- Kẻ thù thật ra không có, nhưng cũng có vài thằng hề múa may thôi.
Cho dù Phương Kiến là con Phương Trung đi nữa, trong mắt Hàn Đông cũng chỉ là thằng hề. Muốn giải quyết gã căn bản không cần phải quá tốn sức.
Những gì Phương Kiến đã làm, Hàn Đông nhất định sẽ đem trả hết lại trên người gã.
Hôm sau, Hàn Đông vừa vào làm chưa được bao lâu thì Xa Tĩnh Chương đã gọi điện thoại tới.
- Đêm qua, mấy tên côn đồ bị tạm giam trong sở bị đánh bị thương. Mặt khác, đồn Công an Tây Thành đang toàn lực truy tìm Nhị Tử.
- Ừ, tôi biết rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói, Xa Tĩnh Chương gọi điện thoại đến chỉ để báo đã giải quyết mấy tên côn đồ kia xong mà thôi.
Tuy Kiều San San và Tiêu Bối Bối không có vấn đề gì, nhưng Hàn Đông lại không cách nào xả hết cơn giận, vì thế mới ngầm đồng ý cho Xa Tĩnh Chương giải quyết mấy tên côn đồ kia.
Xa Tĩnh Chương là công an kỳ cựu, làm những chuyện như vậy quả là dễ dàng, tuyệt không để người khác nắm được nhược điểm.
Đối với những người bên cạnh mình, Hàn Đông tuyệt đối không để cho kẻ nào ức hiếp.
Về chuyện kẻ nào đứng sau màn sai khiến, Hàn Đông tất nhiên sẽ không động đến. Nếu một khi đã động đến thì phải làm cho gã không thể trở mình.
Vừa mới duyệt xong hai văn kiện, điện thoại trên bàn lại reo lên. Hàn Đông bắt máy, là Chánh Văn phòng Huyện ủy Hùng Chính Lâm gọi tới, báo cho hắn biết mười giờ rưỡi sẽ mở Hội nghị thường vụ, nghe báo cáo về tình hình tài liệu điều tra tố cáo lần trước, cũng sẽ thảo luận với các nhân sự liên quan.
Hàn Đông khẽ mỉm cười. Nếu phải thảo luận với các nhân sự liên quan, như vậy Xa Tĩnh Chương lần này được tiến thêm một bước cũng không còn vấn đề gì lớn.
Hơn nữa, vì hiện tại Hoàng Văn Vận đã nắm giữ Hội nghị thường vụ, đúng là lúc nên chỉnh đốn Cục Công an. Tuy không thể lập tức đánh rớt Cục trưởng Phan Tuyền Sơn, nhưng có thể cho chính ủy, Ủy viên thường vụ, phó Cục trưởng, thậm chí vài phó Cục trưởng khác nữa đều biến thành người một nhà. Như vậy dù Phan Tuyền Sơn là Cục trưởng cũng không có tác dụng gì nữa.