Người Cầm Quyền

Chương 417: Rất không thoải mái

Biết được thân phận của Hàn Đông, khiến bất kỳ ai trong Hồng Tiến Phong Chu Khải Kiệt, Tôn Hải Quần còn có cả Chu Chính đều vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng đều vô cùng cao hứng. Hàn Đông có bối cảnh thâm hậu như vậy, sau này đám người mình đi theo hắn, không cần lo lắng về vấn đề thăng quan rồi.

Lúc này, rốt cục mọi người đã biết vì sao Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc lại ra sức ủng hộ Hàn Đông như vậy. Rất hiển nhiên, Triệu Nhạc là người Hàn hệ. Mà ông ta đến tỉnh Tây Xuyên, chỉ sợ chính là để hộ giá cho Hàn Đông.

Trong lòng mọi người, lập tức lại vô cùng hâm mộ đối với Hàn Đông. Thật là tốt khi có bối cảnh thâm hậu.

- Hàn Đông, tôi mời anh một chén.

Hồng Tiến Phong giơ cái chén lên nói.

Hàn Đông nâng chén cụng với anh ta một cái, sau đó một hơi uống cạn. Hàn Đông biết, Hồng Tiến Phong còn nửa câu phía sau vẫn chưa nói ra. Đó là về sau bọn họ sẽ đi theo mình lăn lộn. Nếu Hàn Đông đã nói tới thân phận của mình, chính là muốn bọn họ càng thêm đoàn kết chặt chẽ ở bên cạnh mình.

Cho nên, Hồng Tiến Phong mời rượu, Hàn Đông liền việc nhân đức không nhường ai.

Sau đó, đám người Chu Khải Kiệt đều lần lượt mời rượu Hàn Đông, mà chén nào Hàn Đông cũng đều uống hết.

Sau đó, Hàn Đông lại cầm chén mời rượu mọi người. Điều này là biểu đạt một chút tâm ý của hắn.

Bất tri bất giác, tất cả mọi người uống gần hết rượu.

Tối hôm nay, không ai ép rượu, nhưng mọi người uống rất thoải mái.

Đặc biệt là đám người Chu Khải Kiệt, hiện tại đều cảm giác trước mắt một mảnh sáng ngời, dường như thấy được tiền đồ tốt đang vẫy tay về phía mình.

- Tối hôm nay uống thật sự rất thoải mái. Hay là chúng ta đi uống trà đi. Uống cho tỉnh rượu.

Hồng Tiến Phong nói.

Tất cả mọi người có chút hưng phấn, cũng hi vọng giao lưu nhiều hơn một chút, liền đi ra đến. Bởi vì uống rượu, nên mọi người không lái xe đến, mà ra ngoài gọi xe.

- Hừ

Nhìn đám người Hàn Đông đứng ở phía trước chờ xe, Bảo Hoành Hồng nặng nề hừ lạnh một tiếng. Bọn họ ăn cơm ở đây, không thể tưởng tượng được lại đụng phải đám người Hàn Đông. Bởi vì Hàn Đông. Chị gái gã bị điều tới Trung tâm dạy học bằng thiết bị nghe nhìn của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Quyền lực nhỏ hơn so với trước kia rất nhiều. Điều này khiến gã cũng bị ảnh hưởng theo. Dù sao trước đây, gã có một chị gái làm ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có quan hệ rất lớn, nên gã lăn lộn trên các phương diện rất tốt. Nhưng hiện tại người chị gái này của gã đã không còn quyền nữa. Những người trước kia một lòng muốn nịnh bợ gã, đã không còn nhiệt tình như trước kia.

Bởi vì điều này, trong lòng gã cảm thấy vô cùng căm ghét Hàn Đông. Mặc dù gã mơ hồ cảm thấy Hàn Đông có bối cảnh rất mạnh, không phải dễ dàng ngã như vậy, nhưng vừa nhìn thấy Hàn Đông, trong lòng gã không ngừng phẫn nộ.

Vừa ra ngoài, vẻ mặt Hà Vĩ trở lên trầm lặng. Có lẽ trước kia anh ta từng biết Hàn Đông. Từ trước khi Phó bí thư Tỉnh Ủy Lăng Tụ Giai ngã, đến bây giờ Bảo Hoành Hồng người sáng nghiệp đời thứ hai cũng không dám trực tiếp xung đột với Hàn Đông. Anh ta đã biết, khẳng định thân phận của Hàn Đông rất không đơn giản. Hắn sẽ không chỉ có một chỗ dựa là Triệu Nhạc. Cho nên ngoài mặt, anh ta sẽ không thể hiện sự bất mãn đối với Hàn Đông. Dù sao đi nữa từ đầu đến cuối, anh ta và Hàn Đông không có xung đột trực tiếp nào. Đương nhiên ở sâu trong nội tâm, anh ta quả thật biết mình và Hàn Đông không có khả năng đi đến cùng nhau. Hơn nữa, chỉ sợ vì chuyện của Lăng Tĩnh Nhiên, gặp mặt cũng không nói được chuyện gì. Hàn Đông khẳng định sẽ không khách khí với mình. Bởi vậy nếu như có cơ hội đối phó Hàn Đông, anh ta sẽ không nương tay.

Vừa rồi, Bảo Hoành Hồng vốn đang vui vẻ uống rượu với mấy người, tính ra ngoài một chút cho thoải mái, ai biết lại đụng phải Hàn Đông. Tâm tình gã lập tức trở nên rất tệ.

Nguyên nhân rất đơn giản. Lần trước Bảo Hoành Hồng giật giây Hoàng Kiến An không ngừng viết thư tố cáo Hàn Đông, đồng thời còn nói lại việc này cho cha mình là Bảo Xuân Long. Lúc mới bắt đầu Bảo Xuân Long dường như ngầm đồng ý, nhưng không bao lâu sau, lại hung hăng bảo gã dừng lại, bảo gã từ nay về sau thành thành thật thật làm người, không nên gây thêm chuyện. Bảo Hoành Hồng không dám hơn thua với cha gã, liền đổ hết tức giận trong đầu lên người Hàn Đông. Trong lòng càng muốn đối phó với Hàn Đông. Gã lớn như vậy, bất kể là ở tỉnh Vân Điền, hay ở tỉnh Tây Xuyên, gã đều phải chịu thiệt trước mặt Hàn Đông. Bởi vậy tức giận trong lòng làm sao có thể dễ dàng lắng xuống.

- Đi, chúng ta đi tìm khách sạn thôi.

Bảo Hoành Hồng biết trong khoảng thời gian ngắn, mình không có cách nào đối phó được Hàn Đông, bởi vậy tuy rằng trong lòng rất buồn bực, nhưng vẫn đành cố nhịn, chờ đợi cơ hội tốt hơn.

Ngày hôm sau là Chủ nhật. Sáng sớm, Hàn Đông liền lái xe, đi tới thành phố Phù.

Đêm qua uống không ít rượu, nhưng tâm tình Hàn Đông vẫn rất tốt. Hàn Đông cảm thấy mình quyết định công bố thân phận của mình với đám người Hồng Tiến Phong là quyết định chính xác. Ít nhất khiến mọi người lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều. Về sau mình phải nghĩ thêm biện pháp, giúp đỡ bọn họ trên đường đi tới, tin tưởng về sau bọn họ phát triển rất tốt.

Khu vực nội thành của thành phố Phù rất đẹp, là thành phố cấp ba được xếp hạng thứ ba ở tỉnh Tây Xuyên. Mấy năm nay đường phố thành phố Phù được mở rộng rất nhanh. Người đi đường rất nhiều. Thỉnh thoảng lại có tiếng rao hàng vang lên, có vẻ vô cùng náo nhiệt. Tới tiểu khu Thành ủy thành phố Phù, Kiều San San đã đứng chờ ở cửa. Khi Hàn Đông vào tới trong thành phố, đã gọi điện thoại cho Kiều San San. Đây là chỗ ở của các lãnh đạo Thành ủy thành phố Phù. Bảo vệ canh phòng rất nghiêm. Bình thường không dễ dàng để người khác ra vào. Bởi vậy Hàn Đông mới bảo Kiều San San xuống đón mình.

Hàn Đông mặc áo lông màu tím nhạt, nhưng tuyệt đối không có vẻ cồng khềnh.

Nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, Hàn Đông không nhịn được muốn hôn lên mặt cô một cái, tuy nhiên chỉ lộ vẻ thèm muốn trong ánh mắt.

- Anh cười cái gì vậy?

Kiều San San thấy trên mặt Hàn Đông luôn mang theo một nụ cười thản nhiên, không nhịn được hỏi.

Hàn Đông cười khà khà nói:

- Không có gì, chỉ là thấy em, trong lòng cao hứng.

- Thật vậy sao?

Trong mắt Kiều San San lộ ra một nụ cười quyến rũ.

- Trong khoảng thời gian này, ngày nào em cũng nhớ anh.

Hàn Đông gật đầu, đưa tay lên chạm vào má cô.

Đỗ xe xong, Hàn Đông không nhịn được nghiêng đầu hôn lên mặt cô một cái.

Mặt Kiều San San đỏ lên, nói:

- Cẩn thận kẻo bị người ta nhìn thấy.

Hàn Đông cười ha hả, nói:

- Thấy được thì đã sao. Anh hôn bạn gái mình cũng không được à.

Bộ dạng Kiều San San thẹn thùng đáng yêu, Hàn Đông thầm rầm rĩ, không nhịn được trong lòng có chút khô nóng.

Sau khi hai người xuống xe, trong tay Hàn Đông cầm theo tặng phẩm. Đây là quà để biếu cha mẹ Kiều San San.

Sau khi quay về Yến Kinh một chuyến, Hàn Đông đã nhiều lần trao đổi với ông cụ. Sau khi biết thái độ của ông cụ kiên quyết như vậy, hơn nữa hắn lại gặp được đối thủ lâu năm Tô Xán, khiến áp lực của hắn càng lớn. Hàn Đông không thể vì muốn ở cùng Kiều San San mà trở mặt cãi nhau với người trong nhà. Chỉ có điều cứ như vậy, Hàn Đông lại cảm thấy mình rất có lỗi với Kiều San San. Dù sao Hàn Đông cũng thật lòng thích Kiều San San, hi vọng không chỉ mang hạnh phúc đến cho cô, còn có thể thực sự cho cô một danh phận.

Lần này Hàn Đông đến thăm hỏi, trong lòng Hàn Đông hết sức mâu thuẫn. Năm trước, khi hắn đến thăm, mẹ Kiều San San đã nhiều lần nhắc Hàn Đông trở về thương lượng với người trong nhà một chút, để hai gia đình gặp mặt nói chuyện, quyết định việc của hai người. Bởi vậy, Hàn Đông thật sự không biết làm thế nào để giải thích với bọn họ. Hắn không muốn để bọn họ thất vọng.

- Anh mang cái gì vậy?

Kiều San San kéo cánh tay Hàn Đông, ngửa đầu hỏi, trong đôi mắt cô lộ ra tình cảm nồng nàn.

Tuy rằng mới chia tay không bao lâu, nhưng khoảng cách không gian giữa hai người lại rất xa. Mấy ngày nay, bỗng nhiên Kiều San San cảm thấy trong lòng trống vắng. Chủ yếu là do cô suy nghĩ đến việc Hàn Đông là cháu trai của ông cụ Hàn. Hắn quay về Yến Kinh ăn tết, khẳng định là giống như Thái tử. Bên cạnh đều là tinh anh quay chung quanh. Nghĩ tới đó, cô liền cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hàn Đông thật xa.

- Mẹ nó, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.

Đúng lúc đó, từ trong tòa nhà cách đó không xa, Tôn Căn Tiến mới từ thang lầu đi xuống, ngẩng đầu thấy Kiều San San kéo cánh tay Hàn Đông đi về phía nhà cô, trong lòng anh ta vô cùng buồn bực.

Tuy rằng đã biết rõ Kiều San San và Hàn Đông cùng nhau đi tới, nhưng Tôn Căn Tiến thấy hai người bọn họ, trong lòng vẫn tràn ngập đố kị và căm hận.

Anh ta tránh vào phía sau cầu thang, để hai người Hàn Đông khỏi nhìn thấy. Tôn Căn Tiến biết, mình căn bản không biện pháp nào động được tới Hàn Đông. Bởi vậy anh ta cũng không muốn trực tiếp đánh nhau với Hàn Đông, chỉ có thông qua cách thức khác để đối phó Hàn Đông.

Hàn Đông và Kiều San San tới trên lầu, mở cửa ra, mẹ Kiều San San liền ra đón, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền hậu, nói:

- Hàn Đông đến rồi à? Sao còn mang theo thứ đó chứ?

- Cháu chào bác gái.

Hàn Đông mỉm cười nói.

Ngay lập tức hắn lại nhìn Kiều Hiếu Nghĩa nói:

- Cháu chào bác Kiều.

Kiều Hiếu Nghĩa gật đầu nói:

- Nào, qua đây ngồi đi.

Lúc này Kiều San San nhận lấy gói to trong tay Hàn Đông, dịu dàng nói:

- Hàn Đông anh mang cái gì vậy?

Trong lòng cô lo lắng cha mẹ lại nói đến chuyện của mình và Hàn Đông, nên cô nói vậy, kéo sự chú ý của mọi người tới chủ đề khác.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Chỉ là chút đồ biếu bác trai và bác gái thôi.

Trong túi, là hai hộp thực phẩm dinh dưỡng. Ngoài ra chính là một chai Đặc Cung Mao Đài cùng với một tuýp thuốc lá Đặc Cung Trung Hoa.

Loại rượu và thuốc lá đặc biệt này. Ở túi bên ngoài và trên mặt gói đều có dòng chữ Đặc Cung Nam Hải Trung Quốc. Đương nhiên, hiện tại bên ngoài thị trường trên cũng có bán vài loại gọi là Đặc Cung, nhưng mẫu mã bên ngoài không giống thế này. Chất lượng còn kém hơn nhiều. Bởi vậy đến lúc đó, nếu Kiều Hiếu Nghĩa hút rượu vừa uống rượu loại rượu này, có thể hiểu được sự khác biệt giữa thật và giả.

Đầu tiên, Kiều San San đưa thực phẩm dinh dưỡng cho mẹ. Sau đó lấy thuốc lá và rượu ra, thấy trên mặt có mấy chữ Đặc Cung Trung Nam Hải, trong lòng lập tức có chút hồi hộp, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Đông.

Cô là một cô gái thông minh sắc sảo, trong lòng đã nghĩ tới một khả năng. Có lẽ lần này Hàn Đông trở về, không nhận được đáp án thỏa đáng về chuyện giữa mình và hắn. Hơn nữa chỉ sợ chuyện còn phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hai người trước kia. Nếu không, Hàn Đông sẽ không mang theo loại đặc điệt này. Loại đặc biệt này, chỉ cần cha vừa nhìn thấy, đến lúc đó lại thưởng thức một chút, khẳng định có thể đoán được đại khái thân phận của Hàn Đông.

Dù sao các loại Đặc Cung Trung Nam Hải, không phải chỗ nào cũng có thể mua được. Hàn Đông lấy thứ đặc biệt này, khẳng định chính là muốn để lộ ra thân phận của hắn.

Giờ phút này, trong lòng Kiều San San, lập tức cảm thấy chua xót. Tuy rằng trước đây cô đã có chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng nàng không thể tưởng tượng được chuyện sẽ đến nhanh như vậy.

Trong mắt cô nhanh chóng hiện lên chút cô đơn. Tuy nhiên rất nhanh Kiều San San đã khôi phục được sự kiên cường của mình.

“Nếu đã lựa chọn Hàn Đông, cả đời mình sẽ đi theo anh ấy, không buông tay là được.”

Kiều San San thầm nghĩ.

"Chỉ cần trong lòng Hàn Đông có mình, cho dù phải chịu bao nhiêu cực khổ, mình vẫn có thể chịu được”

- Con đứng đó làm gì, rượu thuốc có gì đẹp mắt mà nhìn mãi vậy? Nhanh đi pha trà đi.

Mẹ Kiều San San cười nói.

- Dạ.

Kiều San San phục hồi lại tinh thần, nói:

- Để con đi cất đã.

Cô tính cứ kéo dài ngày một ngày hai, trước hết cất thứ đặc biệt này cho kỹ, không để cho cha phát hiện. Có lẽ có thể kéo dài được một thời gian.

Tuy rằng Kiều San San vô cùng tin tưởng vào tình cảm của Hàn Đông đối với mình, nhưng cô lại không tin tưởng đối với cha mẹ mình. Đặc biệt nếu biết hai người sẽ trở nên "luống cuống". Hơn nữa, ngay cả một danh phận cũng không có, chỉ sợ bọn họ sẽ toàn lực phản đối chuyện mình và Hàn Đông.

Lúc này Kiều Hiếu Nghĩa lại mỉm cười nói:

- Cất làm gì. Để lại đấy, đợi lát nữa ăn cơm thì mang ra uống.

Kiều San San cong môi nói:

- Không phải trong nhà có rượu ngũ lương sao?

Kiều Hiếu Nghĩa đã đứng lên. Ông ta làm như vậy, là thể hiện sự coi trọng lễ vật của Hàn Đông mang đến. Nếu là quà biếu của Hàn Đông mang đến, mà ông ta ngồi ở đó không nhúc nhích, vậy có vẻ không nhiệt tình cho lắm.

Ông ta cầm lấy bao thuốc lá Trung Hoa. Khi vừa nhìn thấy dòng chữ phía trên, ông không khỏi ngẩn người, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Ông ta xé vỏ bọc ngoài, lấy ra một hộp, mở gói ra. Bên trong lập tức tỏa ra một mùi thuốc lá nhàn nhạt. So với loại thuốc Trung Hoa trước đây ông từng dùng, nó có mùi thơm thuần khiết hơn. Hơn nữa, đây mới chỉ là ngửi mùi mà thôi. Nếu thực sự hút lên, chỉ sợ mùi sẽ rất thơm.

- Tiểu Hàn, chẳng lẽ là chính phẩm?

Trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa nghi hoặc nói. Ông ta đã từng nghe nói có loại này, nhưng chưa từng thử loại chính phẩm như vậy.

Trở lại chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, Kiều Hiếu Nghĩa lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng.

Hàn Đông vừa thấy, ngay lập tức lấy bật lửa châm thuốc cho ông.

Kiều Hiếu Nghĩa liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, sau đó không hề khách khí, hút thuốc.

- Hô.

Kiều Hiếu Nghĩa thở ra một hơi khói nhẹ thật dài, nhưng trong lòng ông ta lại đầy kinh sợ.

Thuốc lá Trung Hoa này, nhất định là thuốc lá Đặc Cung chính hiệu.

“Vậy rượu Mao Đài kia cũng là hàng thật. Chỉ có điều, Hàn Đông lấy nó từ chỗ nào?"

Trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa tràn ngập nghi hoặc. Vật như vậy, ở bên ngoài tuyệt đối không mua được.

“Chẳng lẽ, thân phận của Hàn Đông không đơn giản.”

Ngoài mặt Kiều Hiếu Nghĩa vẫn bình thường, dường như đang nghiêm túc thưởng thức điếu thuốc Trung Hoa trong miệng nhưng trong đầu ông ta lại đang suy nghĩ rất nhanh.

Loại rượu, thuốc Đặc Cung này ngay cả cán bộ cấp Bộ trưởng cũng không có. Ít nhất phải là Phó lãnh đạo cấp Quốc gia mới có thể được cung ứng. Nếu Hàn Đông lấy từ trong nhà tới, vậy người nhà hắn, ít nhất phải có một nhân vật cấp Ủy viên Cục chính trị.

Ủy viên Cục chính trị, đó là Phó lãnh đạo cấp quốc gia, là người lãnh đạo quốc gia và Đảng. Toàn bộ Ủy viên Cục chính trị nước Trung Hoa chỉ có mười người như vậy. Là một cán bộ cấp Phó Giám đốc sở, đối với những cán bộ này, Kiều Hiếu Nghĩa vẫn nhớ rõ.

Trong đầu ông ta, nhanh chóng hồi tưởng một chút, nhưng không nhớ có một lãnh đạo đương nhiệm nào là họ Hàn.

Bỗng nhiên, Kiều Hiếu Nghĩa nhớ tới lúc trước khi ông ở thành phố Vinh Châu, Hàn Đông nói đến qua về ông nội hắn. Hắn từng nói ông nội hắn yêu cầu rất nghiêm khắc đối với hắn. Bởi vậy, ông ta lại suy nghĩ tới thế hệ trước. Người đạt đến lãnh đạo cấp Đảng và quốc gia, nổi danh nhất lại đã ẩn cư ở tuyến hai là ông cụ Hàn. Tuy rằng khi ông cụ Hàn còn giữ chức, cao nhất chỉ làm tới Phó Thủ tướng nội các Chính phủ. Nhưng hiện tại có thể nói ông ta chính là cánh tay phải của Nam Tuần Trưởng, có lực ảnh hưởng cực lớn trên chính đàn nước Trung Hoa. Hiện tại, trong Trung ương Đảng Trung Hoa, tuy rằng Nam tuần trưởng chỉ đảm nhiệm chức Chủ tịch Quân ủy, nhưng ông ta có tầm quan trọng như một lãnh đạo trung ương.

“Chẳng lẽ Hàn Đông là con cháu của ông cụ Hàn?"

Trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa thầm nghĩ, lập tức lại cảm thấy có chút không phải.

Lúc trước, khi ở thành phố Vinh Châu, Kiều Hiếu Nghĩa cảm thấy Hàn Đông quá thẳng tính, bởi vậy cho rằng sớm hay muộn hắn sẽ bị hại. Cho nên không đồng ý Kiều San San quan hệ với hắn. Nhưng sau đó, ông ta lại Hàn Đông đi rất vững vàng, lên chức cũng rất nhanh, nhưng cho tới nay ông ta vẫn không đồng ý. Mãi đến sau này, Hàn Đông để lộ ra hắn có quan hệ với Triệu Nhạc, thông qua Triệu Nhạc điều ông ta tới thành phố Phù, ông ta mới dần dần chấp nhận cho Hàn Đông quan hệ với Kiều San San. Sau đó ông ta lại bắt đầu hi vọng chuyện của Hàn Đông và Kiều San San sớm được quyết định. Dù sao xem tình hình của Hàn Đông hiện nay, người thanh niên này có tiền đồ rộng lớn. Ông ta hi vọng con gái mình có thể lấy được một người chồng tốt.

Thấy cha yên lặng hút thuốc, trong lòng Kiều San San cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao bây giờ.

Trong khoảng thời gian ngắn, mẹ cô còn chưa phát hiện ra vấn đề, chỉ cảm thấy hôm nay không hiểu sao Kiều Hiếu Nghĩa lại có bộ dạng như vậy. Bà đưa chén trà nóng tới trước mặt Hàn Đông, sắc mặt hiền hòa nói:

- Hàn Đông, về nhà ăn tết thế nào? Ông nội và cha mẹ cháu có khỏe không?

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Dạ đều khỏe cả. Chỉ có điều cha cháu quá bận. Trưa mùng một đã phải đi làm.

- Sao vội vậy? Không phải nhà cháu kinh doanh sao? Vì sao tết nhất còn không nghỉ ngơi?

- Chỉ có mẹ cháu làm kinh doanh thôi. Ba cháu làm ở tỉnh Vân Điền.

Hàn Đông nói. Kiều Hiếu Nghĩa ngồi ở bên cạnh đang trầm ngâm suy nghĩ, nghe tới tỉnh Vân Điền, trong đầu lập tức hiện lên một tên.

- Chủ tịch tỉnh Vân Điền Hàn Chính không phải là con trai ông cụ Hàn sao?

Trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa lập tức có chút tin tưởng. Chỉ sợ Hàn Đông thật sự là cháu trai ông cụ Hàn.

Thảo nào Hàn Đông có thể làm nhiều chuyện lớn như vậy. Nhật báo Trung Hoa đã liên tiếp đăng tin về hắn suốt ba ngày, công tác quản lý nhà nước được công khai khiến đài truyền hình trung ương liên tiếp đưa tin. Thậm chí Triệu Nhạc còn chiếu cố tới hắn. Hiện tại tất cả những điều này, đều có thể được giải thích. Còn nữa, Đinh Vi Dân có khả năng được điều đến tỉnh Vân Điền làm Phó chủ tịch tỉnh. Khẳng định cũng có quan hệ tới Hàn Đông. Thậm chí cả chuyện Lăng Tụ Giai bị ngã.

Nghĩ vậy chút, Kiều Hiếu Nghĩa đã tin chắc. Hàn Đông đang tươi cười ngồi ở bên cạnh mình, chắc chắn chính là cháu của ông cụ Hàn.

Lúc này, trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa thực sự không thoải mái. Ông ta cảm giác tất cả những điều này dường như chẳng phải là sự thật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất