Người Cầm Quyền

Chương 455: Bớt xen vào

Gọi xong món, Hàn Đông cười nói:

- Quan hệ của anh chuyển xuống dưới rồi?

- Vâng, tạm thời ở Ban Tuyên giáo.

Nguyên Á Văn gật đầu đáp.

- Có điều tôi muốn đi theo lãnh đạo, thế nào, lãnh đạo sắp xếp cho tôi một vị trí không?

Hàn Đông đáp:

- Ban Tuyên giáo không phải là rất tốt sao? Anh còn muốn đến ban ngành nào?

- Tôi vô tư, dù sao mọi chuyện đều nghe theo lãnh đạo sắp xếp. Lãnh đạo chỉ đông tôi đánh đông, chỉ tây tôi đánh tây, mọi hành động đều nghe theo chỉ huy.

Trước khi đến, Nguyên Hằng Kiện có dặn dò kỹ, bảo hắn biểu hiện thật tốt trước mặt Hàn Đông, học thêm nhiều điều. Hơn nữa, đối với Hàn Đông nhỏ tuổi hơn mình, Nguyên Á Văn là khâm phục tận trong lòng, vì vậy khi đến đây y liền quyết định bày tỏ thái độ nghiêm chỉnh, đi theo Hàn Đông làm việc thật tốt.

Trước thái độ đó của Nguyên Á Văn, Hàn Đông rất hài lòng. Tuy nghe giọng điệu của người này có vẻ tùy tiện, bất cần nhưng ý trong lời nói đã thể hiện rất rõ ràng, đó chính là tùy Hàn Đông sai bảo. Lúc trước Hàn Đông và Nguyên Á Văn có tiếp xúc qua, biết rằng tuy ngoài mặt y cười hi hi, có điều không hổ danh đã từng làm ở Ủy ban Trung ương vài năm, vì vậy trong những việc nghiêm chỉnh y lại vô cùng đúng mực.

Chính bởi vậy, đứng trước việc Nguyên Hằng Kiện ủy thác Nguyên Á Văn cho mình, Hàn Đông cũng không có ý kiến gì, điều này cũng có thể giúp hắn củng cố mối quan hệ với Nguyên Hằng Kiện.

- Nếu đã như vậy, anh đến Cục Xúc tiến đầu tư đi.

Hàn Đông bỗng nhiên nghĩ đến một cơ quan tốt để sắp xếp cho Nguyên Á Văn, thân phận anh ta hơi đặc biệt, xếp anh ta vào Cục Xúc tiến đầu tư, một là, Cục Xúc tiến đầu tư là nơi rất dễ lập thành tích, tầm quan trọng của việc thu hút đầu tư không cần bàn lại, chỉ với thân phận của Nguyên Á Văn, y muốn lập một chút thành tích ở Cục Xúc tiến đầu tư thì quả là dễ như trở bàn tay. Ngoài ra, chính vì thân phận của Nguyên Á Văn, đối với Hàn Đông mà nói cũng là một quân cờ rất có tác dụng, đến lúc đó cuộc sống, công việc của Phạm Huệ Đức chắc chắn sẽ khó khăn.

- Cục Xúc tiến đầu tư là đơn vị tốt ấy chứ.

Mắt Nguyên Á Văn sáng rạng, vui vẻ nói:

- Có điều, lãnh đạo, quan hệ của tôi hiện đang ở Ban tuyên giáo, còn phải phiền anh tác động vào.

Trước đây Nguyên Á Văn là Chủ nhiệm nhân viên, tương đương cấp Trưởng phòng(một chức trong hành chính không có thực quyền - phi lãnh đạo, được hưởng đãi ngộ và lương như lãnh đạo cấp Trưởng phòng), đến tầng cơ sở rồi thì đương nhiên phải giữ lại cấp bậc này. Nếu làm ở Ban Tuyên giáo, điểm này không cần Hàn Đông giúp y, đương nhiên là có người sẽ làm cho. Nhưng chuyển từ Ban Tuyên giáo đến làm ở Cục Xúc tiến đầu tư thì cần Hàn Đông ra mặt rồi. Dù sao Nguyên Á Văn cũng không thể trực tiếp đến Ban tổ chức cán bộ nói với mọi người là tôi muốn đến Cục Xúc tiến đầu tư làm, làm thủ tục cho tôi.

Hàn Đông đáp:

- Việc này không lớn, buổi chiều anh đến văn phòng tôi, đến lúc đó tôi cho người đi làm các thủ tục liên quan cho anh.

2h30 chiều, Nguyên Á Văn khoác ba lô đến văn phòng của Hàn Đông. Tả Nhất Sơn đang ngồi viết viết ở cửa, ngẩng đầu nhìn người thanh niên có bộ dạng ngông nghênh, trong lòng nghi ngờ, y nở nụ cười hỏi:

- Chào anh, xin hỏi anh có việc gì không?

Nguyên Á Văn cười ha ha, nói:

- Xin chào, tôi tên Nguyên Á Văn, đến báo tin cho lãnh đạo.

- Ồ, vậy mời anh đợi một chút.

Trong lòng Tả Nhất Sơn hơi động, nghe giọng điệu của Nguyên Á Văn gần giống với giọng điệu Chu Chính khi nói chuyện với Hàn Đông, nói không chừng đây cũng là thân tín của Hàn Đông, vì vậy thái độ của y cũng khách sáo hơn.

Gõ cửa bước vào, Tả Nhất Sơn nói:

- Phó chủ tịch thành phố, bên ngoài có một người tên Nguyên Á Văn muốn gặp anh.

- Cái tên này...cho anh ta vào.

Hàn Đông mỉm cười nói.

- Còn nữa, 5 phút sau anh gọi Phó trưởng ban thư ký Vương đến nhé.

- Vâng.

Tả Nhất Sơn nghe giọng điệu của Hàn Đông, liền hiểu ngay quan hệ của Nguyên Á Văn với Hàn Đông chắc chắn là không phải tầm thường, nếu không Hàn Đông cũng sẽ không nói thừa thêm một câu rồi.

- Phó chủ tịch thành phố mời anh vào.

Tả Nhất Sơn nói. Dùng từ “anh”, dù sao lịch sự nhiều thì không bị người trách. Nhìn dáng vẻ của người này dường như có chút không nghiêm túc, người như vậy tốt hơn là không nên đắc tội.

Nguyên Á Văn cười hi hi, nói:

- Anh là thư ký của Hàn lão đại, đừng khách sáo với tôi, sau này cơ hội gặp gỡ còn nhiều nữa.

Vừa nói, y vừa lôi từ trong ba lô ra một cây thuốc lá Trung Hoa đưa cho Tả Nhất Sơn.

Tả Nhất Sơn nhanh xua tay:

- Cám ơn ý tốt của anh, tôi không hút thuốc lá.

Nguyên Á Văn khoát tay, nói:

- Không sao, anh cầm về cho người khác hút cũng được. Thế nhé, tôi vào báo cáo công việc với lãnh đạo trước.

Y đẩy cửa bước vào, cười ha ha với Hàn Đông:

- Lãnh đạo, tôi đến báo tin.

Hàn Đông vừa mới nghe thấy tiếng y ở ngoài nói chuyện với Tả Nhất Sơn, hơi giận nói:

- Cái cậu này, vừa đến đã làm hư thư ký của tôi, cẩn thận tôi sẽ xử lý anh.

Lời này nửa thật nửa giả, như thật như giả, dù sao chỉ tùy vào người nghe nghĩ thế nào mà thôi.

Nguyên Á Văn ngồi trước mặt Hàn Đông, vẻ mặt tủi thân nói:

- Tôi đâu dám làm hư thư ký của lãnh đạo, đây không phải là tôi đang gây thiện cảm với thư ký của lãnh đạo sao, để tránh sau này có chuyện gì đỡ phải phiền đến lãnh đạo.

- Anh lắm lý do.

Hàn Đông bĩu môi, nói:

- Không nói mấy cái này nữa. Đợi một lát Phó trưởng ban thư ký Vương Dược Minh đến đưa anh đi làm thủ tục, đến Cục Xúc tiến đầu tư anh phải lập được một chút thành tích mới được.

- Lãnh đạo yên tâm, nói gì thì tôi cũng không để lãnh đạo mất mặt đâu.

Nguyên Á Văn nghiêm chỉnh trả lời, đây là lời nói thật của y. Tuy trước kia y luôn ở Yến Kinh, và cũng không có kinh nghiệm đi thu hút đầu tư, nhưng y là con trai của nhân vật đứng đầu tỉnh Tây Xuyên, nếu muốn thiết lập mạng quan hệ ở tỉnh Tây Xuyên thì dễ như trở bàn tay, nên nếu cần đi thu hút đầu tư thì chuyện nhỏ như con thỏ.

Hàn Đông gật đầu rồi dặn dò y, dặn y cần chú ý đến hình tượng của bản thân, đoàn kết với đồng nghiệp, hòa mình với đồng nghiệp.

Nguyên Á Văn nhăn nhó, trong lòng nghĩ Hàn Đông đang nói cái gì mà ẩn ý thế, nói rõ ra không được sao? Có điều y cũng biết chừng mực, tuy thực tế Hàn Đông ít tuổi hơn y, nhưng thân phận cấp bậc của người ta bày ngay trước mắt, quá tùy tiện cũng không được. Trước khi đến đây, Nguyên Á Văn đã nghĩ hết rồi, sau khi đến Tân Châu rồi thì phải tạo mối quan hệ tốt với Hàn Đông, nhưng phải ở mức độ nhất định, về cơ bản vẫn nên chú ý đến mối quan hệ cấp trên với cấp dưới.

Nghe Hàn Đông nói một hồi mà như nói lời thừa, Nguyên Á Văn liền để tâm, trong lòng nghiền ngẫm đợi chút nữa tìm Tả Nhất Sơn tìm hiểu tình hình, vừa rồi không phải mới tặng người ta một cây thuốc lá sao?

Lúc này Tả Nhất Sơn gõ cửa đi vào, nói:

- Phó chủ tịch thành phố, Phó trưởng ban thư ký Vương đến rồi.

- Bảo anh ấy vào đi.

Hàn Đông gật đầu nói.

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, anh tìm tôi?

Vương Dược Minh bước vào, thấy Nguyên Á Văn và Hàn Đông đang ngồi trong phòng tiếp khách, trong lòng y có chút nghi ngờ. Người thanh niên này là ai? Nhìn Hàn Đông có vẻ coi trọng anh ta, có điều hình như chưa từng thấy qua cậu ta ở Ủy ban nhân dân thành phố.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Phó trưởng ban thư ký Vương, đây là Nguyên Á Văn, anh ấy đến Cục Xúc tiến đầu tư làm, anh sắp xếp cho một chút nhé.

Vương Dược Minh hơi hơi sửng sốt, trong lòng nghĩ Hàn Đông có ý gì đây, cài người vào Cục Xúc tiến đầu tư? Nhưng một nhân viên bình thường thì cũng không có tác dụng gì.

Lúc này Nguyên Á Văn đứng dậy, khách khí nói:

- Làm phiền Phó trưởng ban thư ký Vương rồi.

Từ giọng điệu và thần thái của y có thể nhìn ra đây chỉ là kiểu nói khách sáo mà thôi, chứ không nhiều sự tôn trọng. Nếu biết được Nguyên Á Văn là nhân vật từng có mấy năm kinh nghiệm làm tại Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương, từng gặp nhiều quan chức cao cấp, cộng thêm y là con trai Nguyên Hằng Kiện nên sẽ không thèm để tâm đến một Phó trưởng ban thư ký cấp Cục trưởng rồi. Đương nhiên Vương Dược Minh là người Hàn Đông gọi đến làm thủ tục cho y đi nhậm chức, nên khách sáo với người ta một chút.

Ở Ủy ban nhân dân Vương Dược Minh là người làm lâu năm rồi, khả năng nhìn người, nghe giọng là không đơn giản.

Thấy trong sự khách sáo của Nguyên Á Văn có chút xa cách, lại có một chút trên mình, trong lòng nghĩ đoán chừng người thanh niên này có chút lai lịch, nếu không Hàn Đông cũng sẽ không khách sáo như vậy với y.

- Không có gì, phục vụ lãnh đạo là chức trách của tôi.

Vương Dược Minh nhẹ nhàng đáp. Dù sao y là Phó trưởng ban thư ký phục vụ cho Hàn Đông, lãnh đạo dặn dò việc gì thì không thể làm không tốt được.

- Anh đi theo tôi làm thủ tục nhé.

Đi từ văn phòng của Hàn Đông ra, theo sau Vương Dược Minh là một thanh niên trẻ ngạo mạn, lưng đeo chiếc ba lô, trong lòng y nghĩ:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn giao việc không rõ lắm, người thanh niên này có lai lịch thế nào, ngày trước làm cái gì đều không nói, chẳng đầu chẳng cuối đã bảo mình đi làm thủ tục cho anh ta, lại còn sắp xếp đến Cục Xúc tiến đầu tư làm, có hơi bất thường.

Vương Dược Minh vốn là một người cẩn thận, Hàn Đông lại có biểu hiện hơi không ổn lắm, vì vậy y liền quyết định cẩn thận một chút, đưa Nguyên Á Văn đến văn phòng mình, cho người rót trà mời để từ từ kéo dài thời gian tìm hiểu tình hình của Nguyên Á Văn.

Hỏi thăm ra Vương Dược Minh mới ngã ngửa, nhìn Nguyên Á Văn mà trong lòng cười khổ, ai ngờ người thanh niên này lại đến từ Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương, lại có họ Nguyên, khỏi cần nghĩ cũng đủ khẳng định có quan hệ với một vị trên Tỉnh ủy kia rồi.

- Chẳng trách Phó chủ tịch thành phố Hàn khách khí với y như thế.

Vương Dược Minh nghĩ thầm, đồng thời y bắt đầu cảm thấy buồn cho Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Phạm Huệ Đức, nghĩ thầm Hàn Đông nhét tên thanh niên này đến Cục Xúc tiến đầu tư, vậy thì ngày tháng sau này của Phạm Huệ Đức chắc chắn sẽ không thoải mái rồi. Theo tình hình của Nguyên Á Văn, ít nhất cũng phải xếp cho chức Trưởng phòng mới được, thực tế dù để y hưởng đãi ngộ cấp Cục phó cũng vẫn được, dù sao người ta là từ Yến Kinh một nơi tập trung quyền lực đến, cho dù mới đề bạt lên Chủ nhiệm nhân viên chưa bao lâu, nhưng đến tầng cơ sở rồi thì nâng cấp bậc cũng là chuyện đương nhiên thôi.

- Phó chủ tịch thành phố Hàn rất coi trọng công việc ở Cục Xúc tiến đầu tư.

Trong lòng Vương Dược Minh nghĩ, phải tạo quan hệ tốt với người thanh niên ở trước mặt, nói không được thì ám thị một chút.

- Hôm qua Phó chủ tịch thành phố Hàn đã phê bình tại chỗ Cục trưởng Phạm về tình hình hoàn thành mục tiêu công việc của Cục Xúc tiến đầu tư, tiểu Nguyên đến Cục Xúc tiến đầu tư thì trọng trách đặt trên vai rất nặng.

Dù sao Vương Dược Minh cũng nhìn ra, quan hệ giữa Nguyên Á Văn và Hàn Đông chắc chắn là khỏi phải bàn, mình phải tỏ chút thành ý, cũng không thể nói quá lờ mờ, nếu không tên thanh niên này mà nghe không ra thì có phải là mất công nói rồi không?

Nguyên Á Văn nghe hiểu, Phó trưởng ban thư ký là đang ám chỉ với mình tình hình bên Cục Xúc tiến đầu tư, lập tức y cũng hiểu ra một lô một lốc những lời mà Hàn Đông vừa mù mờ nói với mình, ý lời nói chính là muốn mình làm chăm chỉ ở Cục Xúc tiến đầu tư, đoàn kết với mọi người, cố gắng làm cho ra một chút trò trống.

- Cái tên này, nói cũng không nói rõ ra.

Nguyên Á Văn buồn bực, ngoài mặt lại vẫn nở nụ cười linh tinh lang tang, nói:

- Đây là sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với tôi, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực làm tốt chức trách của mình.

Vương Dược Minh nghe xong liền biết Nguyên Á Văn đã hiểu ý của mình, nghĩ thầm nên tạo chút duyên với người này, về sau tìm cơ hội tiếp xúc nhiều với cậu ta. Tiếp sau đó y gọi điện sang Cục Xúc tiến đầu tư, rồi đích thân ngồi xe đi cùng Nguyên Á Văn đến Cục Xúc tiến đầu tư.

Cục Xúc tiến đầu tư cách Ủy ban nhân dân thành phố không xa, xe vòng qua một con phố là tới. Trong số cơ quan ban ngành ở thành phố Tân Châu, tòa nhà Cục Xúc tiến đầu tư nằm ở vị trí tốt nhất, dù sao Cục Xúc tiến đầu tư là chuyên giao tiếp với những người giàu có, vì vậy địa điểm văn phòng quá kém cũng không được.

- Hoan nghênh Phó trưởng ban thư ký Vương đến Cục Xúc tiến đầu tư kiểm tra, chỉ đạo công tác.

Phó cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Tần Bạch Thần cười nói, y là Phó cục trưởng thường trực Cục Xúc tiến đầu tư, do Phạm Huệ Đức không có ở đây nên Vương Dược Minh liền đưa Nguyên Á Văn đến văn phòng của ông ta.

- Anh Tần, anh không cần phải lặp lại trò cũ này với tôi nữa.

Vương Dược Minh cười đáp.

- Tôi sang là dẫn người tới cho Cục Xúc tiến đầu tư các anh, tiểu Nguyên, đây là Phó cục trưởng Tần.

- Xin chào Phó cục trưởng Tần.

Nguyên Á Văn tươi cười chào.

Vương Dược Minh nói tiếp:

- Anh Tần, cậu thanh niên này là Nguyên Á Văn, là Phó chủ tịch thành phố Hàn bảo tôi giới thiệu tới, tôi giao cậu ấy lại cho anh, anh phải bố trí tốt nhé.

Y và Tần Bạch Thần có quan hệ khá tốt, vì vậy cũng coi như là tạo cho Tần Bạch Thần một cơ hội, dù sao thân phận của Nguyên Á Văn không đơn giản, lại là quân cờ mà Hàn Đông muốn gài vào Cục Xúc tiến đầu tư, nếu biết vận dụng tốt thì chắc chắn Tần Bạch Thần sẽ được lợi.

Trong một đơn vị, thông thường quan hệ giữa nhân vật số 1 và số 2 thường không hòa hợp cho lắm, Cục Xúc tiến đầu tư thì càng không phải ngoại lệ, vì dù sao Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đều coi trọng công việc của Cục Xúc tiến đầu tư, Phó cục trưởng thường trực Tần Bạch Thần cũng khá là cao cấp, y giống Phạm Huệ Đức đều là cấp Cục trưởng, bởi vậy vì lợi ích riêng của mỗi người, quan hệ giữa 2 người đương nhiên là không thể hòa hợp được bao nhiêu. Chỉ không tệ khi lúc trước Khâu Thụy Hòa còn quản lý Cục Xúc tiến đầu tư, rất ủng hộ Phạm Huệ Đức nên Tần Bạch Thần mới bị Phạm Huệ Đức chèn ép, nhưng hiện giờ tình hình đã khác, tuy Khâu Thụy Hòa cũng coi như là được đề bạt lên cao, nhưng y không còn quản lý Cục Xúc tiến đầu tư nữa, mà Phó chủ tịch thành phố mới đến lại có ý định ra tay với Cục Xúc tiến đầu tư. Tuy Tần Bạch Thần không tham gia hội nghị nhưng cũng có nghe qua tình hình hôm mở họp, trong lòng y cũng thầm thấy vui mừng.

- Người được Phó chủ tịch thành phố Hàn cử tới thì chắc chắn không vấn đề gì, Phó trưởng ban thư ký cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.

Tần Bạch Thần vừa nói, vừa gọi điện mời Chánh văn phòng đến.

Vương Dược Minh nói:

- Anh Tần, chuyện của tiểu Nguyên tốt nhất là anh nên đích thân đi làm mới được.

- Ồ...

Tần Bạch Thần quay đầu nhìn lại Nguyên Á Văn đang ngồi bất cần ở trước mặt, rồi cười nói:

- Đó là đương nhiên.

Vương Dược Minh nói với Nguyên Á Văn:

- Tiểu Nguyên, việc của cậu giao cho Phó cục trưởng Tần đi làm, tôi về trước, có chuyện gì đều có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.

- Vâng, cám ơn Phó trưởng ban thư ký Vương.

Nguyên Á Văn nói khách khí.

Tiễn Vương Dược Minh ra về, Tần Bạch Thần nói với Nguyên Á Văn:

- Tiểu Nguyên phải không, đưa thủ tục của cậu cho tôi, tôi lập tức cho người làm thì cậu cũng được đi làm sớm.

Đợi Nguyên Á Văn đưa giấy giới thiệu ra, Tần Bạch Thần trợn tròn mắt, chẳng trách vừa rồi Vương Dược Minh mới bảo mình trường hợp của cậu này đặc biệt, mình phải đích thân đi làm, quả nhiên là đặc biệt quá. Cũng không biết Hàn Đông làm thế nào để kéo được cậu ta đến đây, xem ra hắn là quyết tâm muốn trừng trị Phạm Huệ Đức rồi. Cũng tốt, cơ hội của mình đến rồi. Lập tức Tần Bạch Thần cười tươi rói, nhiệt tình nói:

- Không ngờ tiểu Nguyên là đến từ Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương, Phó chủ tịch thành phố Hàn quả nhiên là giới thiệu cho Cục Xúc tiến đầu tư một nhân tài giỏi. Có điều trường hợp của tiểu Nguyên hơi đặc biệt, sắp xếp của cậu phải được Cục Đảng ủy nghiên cứu mới được. Hiện giờ Cục trưởng Phạm không ở đây, cậu làm thủ tục khác trước đã, tiếp theo mới xếp vị trí cho cậu được.

Nguyên Á Văn không quan tâm, y biết mình sẽ không bị thiệt nên mặc cho tình hình Cục Xúc tiến đầu tư phức tạp ra sao, nói thế nào thì cấp Trưởng phòng cũng không thoát khỏi tay y.

Theo sau đó Tần Bạch Thần đích thân dẫn Nguyên Á Văn đến văn phòng, cho người làm thủ tục nhậm chức cho Nguyên Á Văn. Tuy giấy giới thiệu của Nguyên Á Văn là để đưa cho Ban Tuyên giáo, nhưng chuyện này dễ cho qua, chuyện quan trọng nhất chính là chức vị cụ thể dành cho Nguyên Á Văn. Trước kia y là Chủ nhiệm nhân viên, vậy thì ít nhất cũng phải để y giữ vị trí cấp Trưởng phòng, nhưng hiện ở Cục Xúc tiến đầu tư các vị trí đều đủ người, nhất thời không có vị trí nào phù hợp dành cho y.

- Tiểu Nguyên là cấp Trưởng phòng, chỗ ở hay các vấn đề khác đều phải nhanh ổn thỏa.

Tần Bạch Thần dặn dò Chánh văn phòng, nghĩ thầm, còn về sắp xếp chức vị cho Nguyên Á Văn thế nào, vấn đề đau đầu này giao cho Phạm Huệ Đức làm hay hơn, dù sao ông ta nắm rõ việc phân công nhân sự ở Cục Xúc tiến đầu tư, xem ông ta xử lý chuyện này như thế nào?

Tuy rằng Nguyên Á Văn không nói rõ, nhưng Tần Bạch Thần cũng rất dễ để đoán ra lai lịch của cậu ta, trong lòng nghĩ Hàn Đông gài quân cờ này vào đây, đến lúc đó Phạm Huệ Đức đúng là phải bó tay. Cho dù Khâu Thụy Hòa biết đến sự tồn tại của Nguyên Á Văn nhưng y cũng không dám đắc tội cậu ta, sau này Hàn Đông sẽ thông qua Nguyên Á Văn bố trí lại Cục Xúc tiến đầu tư, căn bản là đánh đâu thắng đó.

Hơn 4h chiều, Phạm Huệ Đức mới khoan thai đến, Chánh văn phòng An Vĩ Hào nhanh theo chân vào phòng báo cáo:

- Cục trưởng Phạm, lúc trước Phó trưởng ban thư ký Vương dẫn một thanh niên tên là Nguyên Á Văn đến, nói là do Phó chủ tịch thành phố Hàn giao phó sắp xếp vị trí ở Cục Xúc tiến đầu tư.

- Xếp thì cứ xếp cho một chỗ, nói với tôi có tác dụng gì?

Phạm Huệ Đức bực mình đáp, trong lòng y nghĩ Hàn Đông thật sự muốn ra tay với mình rồi, hiện giờ đã bắt đầu nhét người vào Cục Xúc tiến đầu tư. Muốn nhét thì cứ nhét, dù sao nhét người càng nhiều thì đến lúc đó y cũng dễ bới vết tìm cớ.

An Vĩ Hào nói:

- Nhưng mà người này từ Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương xuống, là Chủ nhiệm nhân viên.

- Anh nói cái gì?

Phạm Huệ Đức sửng sốt, trừng to mắt hỏi lại.

- Từ Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương tới, lại họ Nguyên, cùng họ với người kia.

An Vĩ Hào giải thích cẩn thận, đưa tay chỉ lên trần nhà. Y nhìn sơ yếu lý lịch của Nguyên Á Văn mới biết, cậu thanh niên này chính là con trai Nguyên Hằng Kiện - nhân vật đứng đầu tỉnh Tây Xuyên. Vì vậy, y hiểu rằng người thanh niên này chắc chắn sẽ làm Phạm Huệ Đức căm tức, dù sao cậu ta là do Hàn Đông cử đến, quan hệ với Hàn Đông tuyệt đối là tốt. Nhân vật thế này làm Phạm Huệ Đức không thể sắp xếp tùy tiện, nếu không đối phương không vui. Lúc nào đó hé miệng, chỉ sợ đến Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Khê cũng phải đích thân sắp xếp cho cậu ta.

Làm Chánh văn phòng ở đây, An Vĩ Hào đương nhiên là thân tín của Phạm Huệ Đức, lúc này y lo lắng cho ông ta thì cũng là lo lắng cho hoàn cảnh của mình. Nếu Phạm Huệ Đức có chuyện không hay, thì bản thân y chắc chắn cũng sẽ không có kết cục tốt.

Cơ mặt Phạm Huệ Đức giật giật, y cắn chặt môi, sắc mặt khó coi, trong lòng lại càng khó chịu.

- Mẹ nó, Hàn Đông cũng quá là ác độc. Nhét ông thần như thế này vào Cục Xúc tiến đầu tư, hắn muốn theo gót đối nghịch mình, vậy thì sau này cái chức Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư làm kiểu gì?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất