Người Cầm Quyền

Chương 557: Nói giúp

Bởi vì thái độ Nhâm Lập Quang khiến cho trong lòng Hàn Đông không vui, mà Lã Tuấn Khải cũng là tâm hướng về Hàn Đông, cho nên ba người không uống trà lâu mà tan về. Nhìn Nhâm Lập Quang lên xe taxi, Lã Tuấn Khải cười khổ một cái nói:

- Tên này đúng không biết điều, không ngờ lại dùng sắc mặt này với anh.

Hàn Đông thản nhiên cười một chút nói:

- Anh ta là người bên cạnh lãnh đạo mà

Lã Tuấn Khải nói:

- Tôi cũng không biết tại sao anh ta lại như vậy, bình thường anh ta không phải như thế.

Hàn Đông cười nói:

- Có một số người sống hai mặt đấy, không trách được anh Lã.

Lã Tuấn Khải nói:

- Thôi đi, người này không lên được trên mặt bàn, bất quá anh ta là thư ký ông chủ, Hàn Đông anh về sau phải chú ý một chút.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Không việc gì.

Lã Tuấn Khải nói:

- Đúng thế, ông chủ rất thích anh, cũng không thể vì tên tiểu nhân cá biệt kia mà có điều thay đồi.

Hàn Đông lúc này nhớ tới việc báo cáo công việc với Tiêu Vọng Nhạc, nói:

- Anh Lã, anh quen trưởng ban Tiêu chứ, tôi muốn báo cáo công tác với anh ta.

Lã Tuấn Khải hơi trầm ngâm, nói:

- Tôi cùng trưởng ban Tiêu chủ yếu là tiếp xúc trên công tác, tuy nhiên Hàn Đông tôi đề nghị anh hai ngày này không nên liên hệ trưởng ban Tiêu. Tôi đoán trưởng ban Tiêu hết bận thời gian này, cũng sẽ đến dưới cơ sở xem xét, chỉ sợ Thành phố Tân Châu các anh là trạm thứ nhất.

Anh ta cũng không nói nguyên nhân cụ thể, tuy nhiên Hàn Đông suy nghĩ, rất nhanh liền hiểu được ý tứ của anh ta, Tiêu Vọng Nhạc vừa mới lên làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, người tìm anh ta khẳng định rất nhiều, mình lúc này đến cũng không phải rất thích hợp. Mặt khác Tiêu Vọng Nhạc là người của Nguyên Hằng Kiện, nếu Nguyên Hằng Kiện coi trọng chế độ đào thải vị trí cuối như vậy, như vậy sau này Tiêu Vọng Nhạc lên đài, nhất định sẽ tiến thêm một bước xúc tiến trong công việc, đến lúc đó mình gặp lại anh ta, chính là thuận lý thành chương.

“Xem ra mình có chút nôn nóng quá, Tiêu Vọng Nhạc nhất định là người của Nguyên Hằng Kiện, anh ta hẳn nhiên không có khả năng chống đối với mình, nhưng mình muốn cùng anh ta thành lập mối quan hệ tốt hơn, chỉ sợ là quá khả năng. Dù sao đứng ở góc độ của Tiêu Vọng Nhạc mà nói, anh ta cho dù biết thân phận của mình, cũng phải nhìn sắc mặt Nguyên Hằng Kiện, một điều không tốt làm cho người ta lưu lại ấn tượng chân đạp hai thuyền, đối với anh ta mà nói cũng là rất bất lợi đấy.

Hàn Đông trong lòng thay đổi nhanh ý nghĩ trong đầu,

- Còn một vấn đề khác, chính là chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối ở Thành phố Tân Châu, lại nói tiếp bây giờ đứng đầu là Hề Hiểu Kiến, mình đây là Phó bí thư đột nhiên lại đi tìm Tiêu Vọng Nhạc để báo cáo công tác, cũng có chút chẳng ra gì, ngược lại có khả năng lưu lại ấn tượng xấu trong Tiêu Vọng Nhạc, hay để Khương Tùng Thần đi báo cáo, dù sao Khương Tùng Thần là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Thành phố Tân Châu, công tác nghiệp vụ phù hợp, anh ta đi còn là danh chính ngôn thuận.

Khương Tùng Thần là người Hàn Đông nâng đỡ, bởi vậy Hàn Đông cũng không cần lo lắng Khương Tùng Thần có tâm tư gì, dù sao Triệu Nhạc rời tỉnh Tây Xuyên, nhưng ông ta không phải bị giáng chức, mà là thăng chức đến Ban Tổ chức Trung ương.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thoải mái.

Trở lại Thành phố Tân Châu, Hàn Đông gọi Khương Tùng Thần tới, cùng anh ta nói một chút chuyện, giúp anh ta có cơ hội liên lạc thích hợp với Tiêu Vọng Nhạc để báo cáo công tác chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối, và nói cho anh ta biết Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện vô cùng coi trọng công việc này.

Tuy nhiên, Tiêu Vọng Nhạc đối với chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối quả thật rất xem trọng, một tuần sau đó, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy liền truyền đến thông báo, nói Tiêu Vọng Nhạc sắp đến Thành phố Tân Châu thị sát hạng mục công việc này. Biết được thông báo này, trong lòng Hề Hiểu Kiến vô cùng hứng thú, đây chính là chỗ đầu tiên Tiêu Vọng Nhạc sau khi nhậm chức đi thị sát, nói rõ đầy đủ vị trí Thành phố Tân Châu làm thí điểm công tác trong suy nghĩ Tiêu Vọng Nhạc. Lúc đầu anh ta còn lo lắng sau khi Triệu Nhạc rời đi, công tác Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ có có chuyển biến không, hiện tại xem ra lo lắng là hoàn toàn không cần thiết rồi.

Ngày mười tám tháng năm, đoàn người Tiêu Vọng Nhạc tới Thành phố Tân Châu.

Lãnh đạo Thành ủy Tân Châu dưới sự dẫn dắt của Hề Hiểu Kiến, cùng nhau tới ranh giới Thành phố Tân Châu nghênh đón Tiêu Vọng Nhạc.

Tiêu Vọng Nhạc bắt tay từng người, đến lượt Hàn Đông, còn cùng Hàn Đông hàn huyên hai câu, điều này làm cho đám người Hạ Kim Cường sau khi chứng kiến, trong lòng đều rất buồn bực, làm thế nào mà Hàn Đông với Tiêu Vọng Nhạc giống như có quan hệ vậy?

Hề Hiểu Kiến cũng rất nghi hoặc, đồng thời trong lòng âm thầm vui mừng, không tồi bản thân mình ổn định rồi, xem ra tiểu tử Hàn Đông này vô luận muốn làm như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn anh ta cũng sẽ không thất thế, mình vẫn là cùng hắn phối hợp thật tốt, vậy mới là đúng đắn.

Tiêu Vọng Nhạc thị sát một vòng, bày tỏ bài phát biểu quan trọng, yêu cầu Thành phố Tân Châu đem chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối làm tốt công tác tổng kết, để Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẵn sàng mở rộng toàn tỉnh

Chờ Tiêu Vọng Nhạc đi, Hề Hiểu Kiến liền mời dự họp hội nghị thường vụ, sau đó tiến hành công việc này rồi tiến thêm một bước sắp xếp và bố trí.

- Để tiến thêm một bước phối hợp công tác Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tuần cuối tháng này, sẽ bắt đầu xác định và đánh giá công tác toàn thành. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy phải chuyên tâm bố trí, sắp xếp chặt chẽ chu đáo, bảo đảm xác định và đánh giá công tác tiến hành thuận lợi. Đối với đơn vị đã xác định và đánh giá ba tháng qua, nếu tồn tại lần thứ hai xếp hạng chót nhất, phải dựa theo quy tắc thực thi chi tiết tiến hành mời toàn thành cạnh tranh công khai, bảo đảm cán bộ ưu tú nhất được đề bạt và phân công.

Hề Hiểu Kiến lúc nói chuyện, phối hợp với động tác tay, cũng là lộ ra được một chút khí thế.

Ủy viên thường vụ đang ngồi bên trong, chỉ có Hạ Kim Cường trong lòng buồn bực, bởi vì nói như thế nào, công việc này bọn họ không chiếm được chỗ tốt gì, có công lao cũng là của người quản nhân sự bên Thành ủy, cùng Ủy ban nhân dân thành phố có quan hệ không lớn. Mặt khác đám người Hề Hiểu Kiến thông qua chuyện này không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng, khiến Hạ Kim Cường ngày càng không dễ chịu.

Hiện tại thật ra Hàn Đông thanh nhàn nhất đấy, hắn không trực tiếp quản lý sự vụ, khiến Hề Hiểu Kiến đi thể hiện, dù sao chỉ cần mình khống chế được gần một nửa ủy viên thường vụ, sẽ không sợ anh ta thể hiện.

Cuối tháng năm, Hàn Đông đến đại học Tây Xuyên tham gia học vị biện luận luận văn, luận văn tốt nghiệp của hắn được giáo sư đại học Tây Xuyên đánh giá cao, được bầu thành luận văn tốt nghiệp xuất sắc của toàn trường. Đồng thời Đinh Nhâm Bách còn muốn đề cử luận văn của hắn lên tạp chí “nhà kinh tế học” cấp quốc gia khá nổi danh về kinh tế học, bài văn đã thông qua bình thẩm, sẽ xuất bản ở tập san tháng chín. Theo Hàn Đông mà nói, coi như là thu hoạch ngoài dự liệu, dù sao có thể ở đây lý luận học thuật luận văn, cũng đã rất không tệ, ít nhất cho thấy chính mình không uổng công là một thạc sĩ học vị

Từ Thục Đô trở về, đi làm không bao lâu, Tả Nhất Sơn liền đến báo cáo:

- Bí thư Hàn, Trưởng ban Trịnh đến

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Mời anh ta vào đi.

Đồng thời trong lòng Hàn Đông có chút nghi hoặc, Trịnh Thị Vĩ rất lâu không tìm mình để báo cáo công tác rồi, sao mà bỗng nhiên hôm nay đến đây vậy?

Rất nhanh, Trịnh Thị Vĩ liền vào, trên mặt anh ta mang theo sự khiêm tốn cùng sắc mặt tươi cười, nói:

- Bí thư Hàn, quấy rầy chút

Hàn Đông không đứng lên nghênh đón anh ta, trên mặt bình thản, chỉ có điều gật đầu nói:

- Trưởng ban Trịnh có việc gì?

Trên mặt Trịnh Thị Vĩ tuy có tươi cười, nhưng trong lòng có chút xấu hổ, anh ta hiểu vì sao Hàn Đông có thái độ như vậy, trong khoảng thời gian này chính mình luôn hướng chạy về văn phòng Hề Hiểu Kiến, mà đã lâu không đến ngồi một chút với Hàn Đông. Vốn Hàn Đông không phân công công tác quản lý tuyên truyền, Trịnh Thị Vĩ cũng không phải nhất định phải đến chỗ Hàn Đông báo cáo, nhưng vấn đề là trước đây anh ta đã biểu lộ mình sẽ hướng về phía Hàn Đông, ngày trước thường xuyên lui tới văn phòng Hàn Đông, sau này chuyển biến liền nói không được. Nhưng lần này anh ta không thể không đến, bởi vì anh ta có việc cầu Hàn Đông.

Nghe Trịnh Thị Vĩ nói một lèo, Hàn Đông đã rõ, hóa ra lần này Trịnh Thị Vĩ vội tới là biện hộ cho Phó trưởng ban Tuyên giáo Cốc Đào Minh đấy, ban Tuyên giáo cũng là đơn vị thí điểm của đợt đầu tiên, lần này toàn thành xác định và đánh giá, các phó chức của ban Tuyên giáo đã là lần thứ hai xác định và đánh giá rồi, kết quả Cốc Đào Minh xếp hạng cuối cùng, điểm số cách người đứng thứ hai từ dưới đếm lên đến tận 10 điểm, chênh lệch này có chút lớn rồi.

Cốc Đào Minh là chỗ thân tín của Trịnh Thị Vĩ, hơn nữa bình thường rất hiếu kính với anh ta, lần này gặp phải chuyện này, Trịnh Thị Vĩ phải mặt dày tìm đến Hàn Đông cầu sự giúp đỡ. Dựa theo lối nói của anh ta, dù sao bây giờ là thí điểm toàn thành, như vậy kết quả thí điểm xác định và đánh giá đợt trước có thể không tính chung với kết quả lần này.

Trong lòng Hàn Đông cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Tôi đã biết, Trưởng ban Trịnh còn có chuyện gì khác không?

Trịnh Thị Vĩ há miệng thở dốc, nhìn thấy thần sắc Hàn Đông bình thản như nước, liền đứng lên nói:

- Không có chuyện gì khác, bí thư Hàn, tôi xin cáo từ trước.

Hàn Đông không nói gì, đưa tay cầm lấy chén trà trên bàn uống.

Trong lòng Trịnh Thị Vĩ hiểu được, Hàn Đông đang bày tỏ sự bất mãn của mình, anh ta vẻ mặt cười rồi lui ra ngoài.

Một lát sau, Khương Tùng Thần liền tới văn phòng Hàn Đông, anh ta đem tập hợp kết quả xác định và đánh giá lần này hồi báo cho Hàn Đông, nhắc tới đợt các ban ngành làm thí điểm đợt đầu tiên đã trải qua xác định và đánh giá lần thứ hai, trước mắt chỉ có một người là liên tục hai lần xếp hạng cuối cùng, chính là Phó trưởng ban Tuyên giáo Cốc Đào Minh.

Hàn Đông nói:

- Chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối là công tác thí điểm toàn tỉnh, nhất thiết là phải dựa theo quy tắc thực thi chi tiết để tiến hành, nếu xuất hiện liên tiếp hai lần xếp hạng cuối cùng, thì chuẩn bị mời toàn thành tiến hành cạnh tranh đi. Ban Tổ chức cán bộ phải làm tốt các hạng mục chuẩn bị, bảo đảm công tác lần này phải cạnh tranh công bằng, công khai, công chính.

Tuy rằng Khương Tùng Thần đến để xin cho Cốc Đào Minh, nhưng Hàn Đông sẽ không vì anh ta mà thay đổi thái độ của mình. Cho dù Cốc Đào Minh là người của chính Hàn Đông, nếu quả thật xuất hiện hai lần xác định và đánh giá xếp hạng cuối cùng, Hàn Đông cũng sẽ điều chỉnh anh ta.

Lúc này, Trịnh Thị Vĩ ở trong phòng làm việc của mình sinh buồn phiền, anh ta hiểu được Hàn Đông sẽ không cho anh ta mặt mũi, như vậy Cốc Đào Minh bị điều chỉnh là điều khẳng định. Hơn nữa vì là cán bộ thứ nhất bị đào thải xuống dưới, nói không chừng Thành ủy sẽ lấy anh ta làm điển hình, đoán chừng lần sau cũng sẽ không sắp xếp vị trí tốt cho anh ta, đến lúc đó khẳng định Cốc Đào Minh rất không thích, nếu anh ta vì vậy mà có gì bất mãn với mình, vậy thì sẽ có phiền phức, dù sao mình nhận được không ít ưu đãi từ anh ta, mặt khác chính mình có một số việc Cốc Đào Minh cũng biết đến. Anh ta lo rằng Cốc Đào Minh vò đã mẻ lại còn sứt, nếu chọc ra cái gì, vậy thì mình cũng là ăn không ngon ngủ không yên

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất