Người Cầm Quyền

Chương 681: Khai đao

Mười một giờ hơn, Khổng Phàm Chi đã trở về, tất cả các thủ tục của anh ta đều đã đâu vào đó, vả lại còn sắp xếp cho anh ta một căn hộ gồm hai phòng ngủ và một phòng khách rộng hơn tám mươi mét vuông.

Làm thư ký của Bí thư Thành ủy, lại là cán bộ cấp Trưởng phòng, mọi mặt đều được hưởng các chế độ đãi ngộ không thể thiếu, thậm chí nhiều hơn những người khác một chút.

Vừa nói xong với Hàn Đông, Khổng Phàm Chi đã bắt đầu bận rộn công việc, theo như thói quen chỉnh lý lại mọi thứ tư liệu của Hàn Đông mà làm.

So với Bì Trí Ba, với chức thư ký chuyên trách dĩ nhiên anh ta có đủ tư cách hơn.

Gần tan ca, Khổng Phàm Chi khéo léo cầm lấy tách trà của Hàn Đông, luổi đuổi đi theo sau hắn.

Trên cầu thang, rất nhiều người thấy Khổng Phàm Chi phía sau Hàn Đông đều có chút kinh ngạc.

Hai hôm nay, trong lòng các nhân viên trẻ ở văn phòng Thành ủy đều tràn đầy sự mong đợi.

Dù sao thì tuổi đời Hàn Đông không quá lớn, vì vậy không lẽ nào lại kiếm một người đứng tuổi để làm thư ký cho hắn.

Cho nên mọi người cảm thấy đây là cơ hội tốt, nếu như có thể được Hàn Đông coi trọng, trở thành thư ký của Bí thư Thành ủy thì sau này họ sẽ được đổi đời

Hiện tại, sự xuất hiện của Khổng Phàm Chi lập tức dập tắt mọi ảo mộng của họ.

Người trẻ tuổi xa lạ này vừa nhìn là biết ngay đó là thư ký của Hàn Đông, dđược hắn mang từ thành phố Tân Châu đến.

Do đó, những người trẻ tuổi ở văn phòng Thành ủy đều tràn trề thất vọng, đồng thời cũng rất hâm mộ Khổng Phàm Chi.

Vương Song đã đậu sẵn xe ở dưới lầu.

Khổng Phàm Chi nhanh chân bước đến, mở cửa xe cho Hàn Đông, đợi cho hắn lên xe rồi, anh ta mới vòng qua từ đằng sau xe lên ngồi vào vị trí phó lái.

Hàn Đông nói:

- Đi nhà khách ăn cơm thôi.

Ở nhà to như thế, lại chỉ có thể ngồi ăn ở ngoài.

Hàn Đông thở dài, nghĩ tới đã mấy ngày không liên lạc với Lữ Lạc, một lát nữa sẽ gọi điện hỏi thăm cô ấy, xem xem cô ta khi nào mới xong việc

Đồng thời, Hàn Đông vô tình nghĩ đến Kiều San San và Bạch Vũ Giai, hai hồng nhan tri kỷ này, trời nam đất bắc, lâu lâu lại gọi cú điện thoại trò chuyện thủ thỉ, trong lòng cũng phần nào đó được an ủi.

Lữ Lạc, Kiều San San và Bạch Vũ Giai là ba người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của Hàn Đông, Hàn Đông cũng hy vọng mang hạnh phúc đến cho họ.

Đang lúc nghĩ ngợi, chuông điện thoại của Hàn Đông vang lên, là Lữ Nhạc gọi đến.

Hàn Đông bật cười, cảm thấy thật là tâm linh tương thông

- Hàn Đông, đang làm gì vậy?

Lữ Nhạc cười ha hả trong điện thoại, thấy rõ cô ta rất vui vẻ.

Hàn Đông nói:

- Giờ này còn làm gì nữa, sắp ăn cơm rồi.

Lữ Nhạc vui cười nói:

- Sáng nay bận rộn cả buổi, việc của em cũng sắp xong rồi, cuối tháng này về cơ bản có thể đi vào quỹ đạo rồi.

Hàn Đông nói đùa:

- Tốt, cuối cùng đã xong việc, tổ phó tổ trù bị cũng sắp kết thúc rồi.

- Không, sau khi chính thức thành lập đại đội thông tin, em có khả năng sẽ làm đại đội trưởng.

Lời nói của Lữ Nhạc lộ chút đắc ý.

Thậm chí Hàn Đông có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đầy vui mừng của cô ấy, cái mũi đáng yêu hơi nhỉnh lên, đôi mắt cong lên như ánh trăng.

Trong lòng Hàn Đông cảm thấy ấm áp, hắn cười nói:

- Vậy thì chúc mừng em nhé, được làm quan rồi.

Lữ Nhạc dịu dàng nói:

- Làm quan gì chứ, em là người dẫn đầu về kỹ thuật mà, nói cho anh biết, em là kỹ thuật vượt trội nhất đấy, lãnh đạo bên em rất hài lòng với những gì em làm.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Biết là em được mà, anh xem trọng em.

Có điều Hàn Đông cũng cảm thấy, cho là trình độ kỹ thuật máy tính của Lữ Nhạc có vượt trội đi nữa, với tuổi tác của cô ấy, muốn làm đại đội trưởng của đại đội thông tin của Bộ tổng tham mưu hai, không có sự can thiệp của ba cô ấy – ông Lữ Quốc mới lạ.

Lữ Nhạc dịu dàng nói:

- Chúng ta sắp có thể cùng nhau làm việc rồi, anh có nhớ em không?

- Sao không nhớ chứ, lúc ăn lúc ngủ đều nhớ cả.

Hàn Đông nói.

- Haha…

Lữ Nhạc liền cười nhẹ nhàng, cô nói

- Em cũng nhớ anh. À đúng rồi, thứ bảy có buổi hòa nhạc của Bạch Vũ Giai, em có vé khách mời, đến lúc đó định để Bối Bối cùng đi, còn có thể chụp ảnh chung với Bạch Vũ Giai, em thích nhất là Bạch Vũ Giai đấy.

Trong lòng Hàn Đông không khỏi giật mình, lập tức trở lại bình thường, cười nói:

- Vậy cũng được, mọi người đi chơi vui vẻ nhé.

- Biết rồi. Anh còn chưa ăn cơm đó, em cúp máy đây, buổi chiều còn phải làm việc nữa.

Lữ Nhạc nói trong tiếng cười.

Cúp điện thoại, Hàn Đông cười thầm, không ngờ Lữ Nhạc cũng thích Bạch Vũ Giai, không biết thật hay giả nữa đây.

Với thân phận của Lữ Nhạc, nếu cô ấy muốn theo màn bạc thì việc đuổi kịp Bạch Vũ Giai, là chuyện quá dễ dàng.

Ngoài ra, Lữ Nhạc vốn dĩ phụ trách đại đội thông tin chiến lược, việc cần làm là chuyên môn thu thập chỉnh lý các loại thông tin tình báo, bởi vậy biết chút gì đó so với nhiều người khác thuận tiện hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông hơi hơi nhức đầu.

Tuy là Hàn Đông hiểu, Lữ Nhạc có lẽ biết mình có chút dính dáng với Kiều San San, nhưng cô ta hẳn là chưa hiểu cụ thể tình huống thực tế.

Hàn Đông không biết, sau khi biết tình hình thực tế giữa mình và Bạch Vũ Giai cùng Kiều San San, Lữ Nhạc sẽ ra sao.

Nhưng nghĩ đến trong lòng cô ta sẽ có chút uất ức.

Đây là một phản ứng bình thường của bất cứ một cô gái bình thường nào.

Hàn Đông cũng không thể đòi hỏi Lữ Nhạc sau khi biết việc này, còn vỗ tay hoanh nghênh, và có thể lập tức hòa mình cùng cô ấy, đối xử với nhau như chị em.

Đối với ba cô gái này, Hàn Đông đều rất thật lòng, vả lại mỗi một người trong họ đều có ý nghĩa rất riêng đối với hắn.

Vì vậy, ba người họ có thể hòa thuận với nhau, vậy thì quá tốt rồi.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết đây cũng là việc rất khó khăn, dù cho hiện tại không còn ở xã hội cũ.

Ít nhất, Hàn Đông hy vọng họ không vì vậy mà bị tổn thương.

Lúc Hàn Đông gọi điện thoại, Vương Song chạy chậm lại rất nhiều, thấy Hàn Đông gọi điện thoại xong, liền vồ ga nhanh lại, chiếc Audi sắp đi vào một con đường vắng vẻ mà hai bên toàn là cây cao lớn.

- Đúng rồi, Phàm Chi vợ của anh cũng phải điều qua đây chứ?

Hàn Đông hỏi.

Khổng Phàm Chi quay đầu lại nói:

- Đúng vậy, bí thư, cô ấy một thời gian sau sẽ qua đây.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, đợi cô ấy qua đây xong, sắp xếp một đơn vị có chế độ đãi ngộ tốt một chút cho cô ấy, anh tự làm được không?

- Không thành vấn đề, cảm ơn bí thư quan tâm.

Khổng Phàm Chi có chút cảm động, Hàn Đông sắp xếp như vậy là vì muốn tốt cho mình, bố trí một đơn vị đãi ngộ tốt cho vợ, như vậy mình khỏi phải lo phiền nữa.

Thoáng chốc đã đến nhà khách thành ủy rồi, thấy xe số một chạy vào viện, một người đàn ông trung niên nhanh nhảu ra nghênh tiếp, ông ta tên Bành Chính Cường, là giám đốc của nhà khách.

- Chào Bí thư Hàn, hoan nghênh ông đến nhà khách kiểm tra chỉ đạo công việc.

Bành Chính Cường lên phía trước mở giúp cánh cửa cho Hàn Đông, khom người cười một cách chân thành rồi nói, lại nhanh nhảu tự giới thiệu về mình:

- Tôi tên Bành Chính Cường, là giám đốc của nhà khách

Hàn Đông bắt tay với ông ta một cái, mỉm cười nói:

- Giám đốc Bành không cần phải khách sáo, tôi chỉ là đến ăn bữa cơm thôi mà.

- Việc phải làm mà, lãnh đạo đến ăn bữa cơm, đối với chúng tôi đây là một sự ủng hộ và cổ vũ rất lớn rồi.

Giám đốc Bành cười rồi nói:

- Bí thư Hàn mời đi bên này.

Trong lòng Hàn Đông cười thầm, nghĩ rằng mình đến ăn cơm cũng có ý nghĩa lớn thế sao?

Có điều Hàn Đông cũng hiểu được những người này đang nghĩ gì, thực tế mình xem đây chỉ là việc nhỏ, trong khi người đương sự lại thấy khác, đây là một cơ hội tốt để lấy lòng lãnh đạo và để tiện tiếp cận lãnh đạo.

Suy cho cùng, đều là vì nguyên nhân thân phận Bí thư thành ủy của Hàn Đông.

Chỉ cần là người trong thể chế thành phố Vinh Châu, đều không thể không xem trọng thân phận này của Hàn Đông.

Hàn Đông quyết định, đợi Lữ Nhạc đến rồi, tìm một người bảo mẫu nấu ăn, như vậy khỏi phải ra ngoài ăn hoài.

Hai giờ rưỡi trưa, Hàn Đông đến phòng họp thành ủy đúng giờ.

Các vị ủy viên thường vụ đều đã ngồi đủ.

Tư lệnh viên phân khu Diệp Xuyên mà hôm qua không đến hôm nay đã đến rồi, ông ta mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi lặng lẽ ở bên kia hút thuốc.

Hàn Đông ngồi vào chỗ chính, nhìn chung quanh thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, trong lòng Hàn Đông có chút cảm khái.

Vị trí này đúng là có quá nhiều người dòm ngó.

- Ai nấy cũng đến đầy đủ cả rồi, buổi họp hôm nay chủ yếu là để mọi người giao lưu với nhau, nghiên cứu một chút về công việc trọng điểm gần đây, mọi người có thể thoái mái phát biểu.

Lời nói của Hàn Đông rất đơn giản, sau khi nói xong, phòng họp không một tiếng động.

Có người cúi đầu nhìn chậu hoa trên bàn, tựa hồ như đó là một cây hái ra tiền vậy.

Có người cầm bút viết liên hồi trong quyển vở, giống như đang chuẩn bị tài liệu phát biểu

Cũng có người nhìn đăm đăm phía trước, bộ dạng nghiêm túc, cũng không biết đang nghĩ điều gì.

- Tôi xin phát biểu một chút.

Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang giơ tay nói.

- Xin mời Chủ tịch thành phố Khương nói.

Hàn Đông gật đầu mỉm cười nói.

Chủ tịch thành phố Khương phát biểu không ít, chủ yếu là các vấn đề ông làm trong thời gian gần đây, nêu lên khiếm khuyết, và so sánh với kinh nghiệm tiên tiến của thành phố Mi Lạc, nêu lên vài kiến nghị cải tiến.

Thấy rõ, Chủ tịch thành phố Khương rất hài lòng và tự hào về công tác của thành phố Mi Lạc, nghe ông ta nói giống như so với thành phố Mi Lạc, thành phố Vinh Châu chẳng là gì, vả lại chỉ cần thành phố Vinh Châu lấy thành phố Mi Lạc làm chuẩn, nhất định sẽ sớm phát triển thôi.

Trong câu nói của ông ta, ý là thành phố Vinh Châu muốn mau sớm phát triển, cần phải mạnh mẽ thu hút đầu tư, tích cực phát triển công nghiệp, đồng thời cho rằng toàn viên phải đem mục tiêu thực hiện đến từng bộ phận, thậm chí là mỗi người.

Hàn Đông vừa nghe vừa ghi chép lại, nghĩ thầm Chủ tịch thành phố Khương vẫn rất có tình cảm mãnh liệt, có điều quan điểm về thành phố Mi Lạc này còn phải thương thảo lại.

Bất kể ra sao, sự tích cực của Mi Lạc Khương theo Hàn Đông đáng để khẳng định chắc chắn, đồng thời y nêu ra vài kiến nghị lý luận rất xác thực.

Khương Vinh Quang nói khá nhiều, gần một tiếng đồng hồ.

Đợi ông ta nói xong, Hàn Đông đưa ra lời bình:

- Vừa rồi Chủ tịch thành phố Khương nêu ra khá nhiều vấn đề, cần phải làm cho chúng ta coi trọng cao độ mới được. Tôi thấy trong đó quan trọng nhất là một hiện tượng, đó là vấn đề tác phong cần phải gấp rút chỉnh đốn, nói thật, ngày kia đến thành phố Vinh Châu, lúc ăn cơm, thấy một loạt hiện tượng không mấy đàng hoàng.

Nghe Hàn Đông nói, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đới Kính Hằng có vẻ chùn xuống, xem ra Hàn Đông thật sự muốn khai đao Cục Quản lý đô thị rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất