Vừa rồi Trương Bái Xuân khẽ cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi phía sau Yến Sơn Cao.
Khi Yến Sơn Cao bỗng nhiên dừng lại, Trương Bái Xuân suýt chút nữa giẫm lên chân của gã.
Lúc đó Trương Bái Xuân sợ toát mồ hôi, vội vàng thu chân.
Khi gã ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy một cảnh tượng làm cho người ta khiếp sợ.
Vì vậy, Trương Bái Xuân giống như bị ai đó đóng đinh, ngơ ngác đứng ở đó, nhìn Hàn Đông lên xe, nhìn xe Hồng Kỳ từ từ chạy đi xa.
Mặc dù không hiểu rõ lắm biển số xe của xe Hồng Kỳ kia, nhưng đây chính là giấy phép quân đội bắt đầu là A0, và chỉ nhìn bên ngoài, liền biết đó không phải là xe Hồng Kỳ bình thường.
Thậm chí Trương Bái Xuân cảm thấy được, Hàn Đông lên chiếc xe Hồng Kỳ kia, rất giống với loại xe chuyên chở lãnh đạo Đảng và Nhà nước trong bản tin phát sóng thường nhìn thấy.
Huống chi, tài xế lái xe còn là một Thượng tá tuổi tác không cao lắm.
Tất cả những điều này, đều làm cho Trương Bái Xuân cảm thấy giống như đang nằm mơ, y thậm chí không tin vào mắt mình.
Nhân tài nào mới có tư cách được hưởng thụ đãi ngộ này?
Trương Bái Xuân không thể tưởng tượng được.
Y cũng đại khái đoán được Hàn Đông có nền tảng tương đối mạnh, nhưng bây giờ xem ra, e là mình tưởng tượng vẫn không đủ.
“Thảo nào người này thăng quan nhanh như vậy.”
“Thảo nào hắn coi thường Bí thư Yến.”
“Nếu như mình có hoàn cảnh như hắn, còn phải lo lắng chuyện thăng quan sao? Vậy cần gì phải tiếp tục làm công việc phục vụ người khác.”
Giờ phút này, trong lòng Trương Bái Xuân đầy sự cảm khái, hâm mộ, ghen tị.
Và y tưởng tượng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, so sánh mình đặt vào vị trí của Hàn Đông, cảm thấy những ngày tháng như vậy sẽ thoải mái cỡ nào.
Không cần phải lo lắng vì chuyện thăng quan.
Không cần phải lo lắng người khác chỉnh đốn mình.
Cho dù chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc sở, cũng có thể không để ý đến quan lớn cấp Bộ trưởng.
Đây quả là muốn gì được đó, muốn làm gì đều có thể làm được.
Cuộc sống như vậy, ai cũng muốn nếm thử một chút.
“Hụ...u…”
Tiếng ho khan trầm thấp truyền đến.
Trương Bái Xuân lập tức tỉnh lại, mặt hơi biến sắc, lập tức hơi cúi đầu, cất bước đuổi theo Yến Sơn Cao.
Tuy rằng chỉ liếc qua, Trương Bái Xuân vẫn nhìn thấy, sắc mặt của Yến Sơn Cao rất khó coi.
Y đương nhiên hiểu được Yến Sơn Cao vì sao không vui, đây chắc chắn không chỉ là vì mình thất thố, mà còn liên quan đến cảnh nhìn thấy trước đó.
Yến Sơn Cao không thích Hàn Đông, nhưng người ta có nền tảng cao ngất, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta càn quấy, gã ta lại không có cách nào.
“Thảo nào trong tỉnh vừa thảo luận sự việc có liên quan đến Hàn Đông, một số Ủy viên thường vụ liền tỏ vẻ đồng lòng, bởi vì bọn họ biết gia cảnh thân phận của Hàn Đông, nên vội vàng nịnh bợ người ta.”
Suy nghĩ này của Trương Bái Xuân tuy là bề ngoài xem ra hơi buồn cười, cấp Thứ trưởng thậm chí cấp Bộ trưởng nịnh bợ một cán bộ cấp Giám đốc sở trẻ tuổi, nói ra rất nhiều người sẽ không tin.
Nhưng Trương Bái Xuân bây giờ cảm thấy không buồn cười chút nào, mặc dù những người kia biểu hiện không rõ lắm, nhưng hiển nhiên vẫn thể hiện thiện ý với thế lực đằng sau Hàn Đông, đây cũng là nịnh bợ.
“Sớm biết như vậy, mình nên tạo mối quan hệ với Hàn Đông, cho dù ngẫu nhiên tiết lộ cho hắn một chút tin tức, tạo một mối thiện duyên, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
Trương Bái Xuân âm thầm tiếc nuối, đáng tiếc y không có năng lực dự đoán, bây giờ đành phải âm thầm mơ ước.
Đi về phía trước một đoạn, liền nhìn thấy Chánh văn phòng tỉnh Tây Xuyên tại Yến Kinh là Chu Hạo mang theo hai nhân viên bước đến đón tiếp.
- - Chào Bí thư Yến.
Chu Hạo nhìn thấy Yến Sơn Cao vẻ mặt không vui, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, không biết tại sao gã ta lại không vui như vậy.
Chu Hạo mang đến tổng cộng hai chiếc xe, một chiếc Audi, một chiếc Santana.
Chiếc Audi kia đương nhiên là cho Yến Sơn Cao dùng.
Yến Sơn Cao lên xe, trước mắt cứ hiện lên cảnh vừa rồi, trong lòng không khỏi chua xót.
Trương Bái Xuân cẩn thận ngồi xuống vị trí kế bên tài xế, y cũng cùng lúc nghĩ đến chiếc xe Hồng Kỳ mà Hàn Đông ngồi, trong lòng thầm nghĩ cả đời mình e là không có cơ hội ngồi chiếc xe như vậy.
Chu Hạo cẩn thận nói:
- - Bí thư Yến, toàn thể nhân viên văn phòng tại Yến Kinh đều mong chờ anh đến thị sát công tác, anh xem có cần đi văn phòng tại Yến Kinh trước, sau đó…
- - Không đi nữa, đưa tôi đến khách sạn Yến Sơn.
Yến Sơn Cao làm gì có tâm trạng đến văn phòng tại Yến Kinh chứ, cơn tức trong lòng gã còn chưa xả ra.
Thấy Yến Sơn Cao tâm trạng không vui, Chu Hạo cũng không dám nhiều lời, ra hiệu lái xe nhanh chóng lái xe đi.
Trên đường đi, Yến Sơn Cao hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa số xe, trên đường xe cộ tấp nập, suy nghĩ của gã giống như đám mây trên bầu trời không ngừng biến đổi hình dạng, bồng bềnh đông bồng bềnh tây, đến bản thân gã cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Xe Hồng Kỳ đi trên đường phố đông đúc của Yến Kinh, Hàn Đông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn dòng người xe bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng đầy chờ mong hành trình Hồng Kông sắp tới.
- “Đúng rồi, vừa rồi Yến Sơn Cao và Trương Bái Xuân hình như đi phía sau mình, bọn họ chắc là đã nhìn thấy mình lên xe này rồi.”
Hàn Đông bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, “Như vậy Yến Sơn Cao này sẽ không quấy rấy việc mình xin nghỉ phép chứ?”
Hàn Đông thấy, Yến Sơn Cao toàn là chuyện bé xé ra to, trong tỉnh tổ chức hoạt động chúc mừng, cũng không phải là không đi không được, mình có việc xin nghỉ, gã ta cũng không cần phải thể hiện bộ mặt thối đó chứ.
Huống hồ, Hàn Đông thấy, Yến Sơn Cao tổ chức hoạt động chúc mừng này, thật là hao tài tốn của, còn không bằng tập trung tư tưởng vào phương diện khác.
Nếu như Nguyên Hằng Kiện làm Bí thư Tỉnh ủy, e là ông ta sẽ không dùng hình thức này để chúc mừng.
Đây cũng chính là điểm khác biệt giữa hai người.
“Lần này trở về, nếu có thời gian, mình sẽ đi thăm Nguyên Hằng Kiện một chút, qua một thời gian nữa, ông ta có thể là một trong các lãnh đạo Đảng và Nhà nước rồi.”
Trong thể chế chính trị của Trung Hoa, Ủy viên Bộ Chính trị Đảng, Ủy viên thường vụ cùng với các chức Phó của Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, Nội các Chính phủ đều có thể xưng hô là lãnh đạo Đảng và Nhà nước.
Chẳng qua, Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị là cấp Chính Quốc, còn Ủy viên bộ Chính trị là cấp Phó Quốc.
Hàn Đông biết rằng, Nguyên Hằng Kiện vào tháng 10 năm nay, sẽ chính thức được chọn làm Ủy viên Bộ Chính trị, thành công thăng chức lên cấp cấp Phó Quốc.
Trong tương lai, Nguyên Hằng Kiện còn có thể được chọn là Ủy viên thường vụ, trở thành một trong 9 người đứng đầu, lãnh đạo cấp Chính Quốc Trung Hoa.
Từ sau khi Nguyên Hằng Kiện về Yến Kinh đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Công an, Hàn Đông chưa đến thăm ông ta, lần này trở về thật đúng lúc.
Xe Hồng Kỳ đến chân núi Ngọc Tuyền, các vệ binh gác cửa từ xa nhìn thấy, bèn dâng gác chắn lên, đồng thời đứng nghiêm chào, ánh mắt nhìn theo xe Hồng Kỳ hành lễ.
Đằng Tĩnh lái xe, chạy dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây thanh vắng chạy lên trên núi, rất nhanh đã đến cửa biệt thự số 6 rồi dừng lại.
Hàn Đông xuống xe, bèn nhìn thấy ông nội đang ngồi trong đại sảnh.
Nghe thấy tiếng xe, ông cụ ngẩng đầu lên nhìn ra.
Ông cụ vẫn gầy gò như trước, và cũng vẫn quắc thước như trước.
- - Ông nội, cháu đã về rồi.
Hàn Đông bước nhanh vào đại sảnh, nói.
- - Tốt, tốt.
Ông cụ mỉm cười, ánh mắt hiền từ nhìn ngắm Hàn Đông.
- - Uống nước đi.
Phía trước ông cụ là một cái bàn gỗ vuông, bên trên bày ấm trà và hai cái chén, hiển nhiên là trước đó ông cụ sai nhân viên chuẩn bị sẵn ra.
Trong lòng Hàn Đông cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đây chính là sự ấm áp của gia đình.
Cầm lấy ấm trà, rót vào chén cho ông nội, sau đó rót một chén cho mình.
Trà này là trà Long Tỉnh thượng đẳng, mùi thơm thanh khiết, dư vị ngọt ngào.
Ông cụ vẻ mặt hiền từ nhìn Hàn Đông, nói:
- - Biết cháu thích uống trà Long Tỉnh, ông cho người chuẩn bị một ít, lúc đi đừng có quên mang theo.
Hàn Đông gật gật đầu, trong lòng vô cùng cảm động.
Sự quan tâm âm thầm không lên tiếng này, đủ để làm xúc động lòng người.
Huống hồ, ông cụ là thân phận gì? Không cần nói gì khác, Hàn Đông là cháu của ông ta mà? Nhưng ông ta có thể từ việc nhỏ nhặt nhất quan tâm Hàn Đông như vậy, giống như một ông lão bình thường cẩn thận chăm sóc cháu của mình vậy.
Lúc này, trong lòng Hàn Đông bị tình thân hoàn toàn chiếm lĩnh rồi.
Đương nhiên, ông cụ đối đãi với Hàn Đông như vậy, cũng chính là thể hiện thái độ vô cùng hài lòng với những việc Hàn Đông đã làm.
Đợi Hàn Đông uống xong chén trà, ông cụ nói:
- - Ông đã bảo Tiểu Trương chuẩn bị ít đồ ăn, ăn cơm trưa xong, cháu tự do hoạt động đi. Ngày mai Văn phòng Trung ương cần giao cho cháu một số việc, cũng không phải là vấn đề lớn gì, cháu không phải lo lắng, coi như đi cùng hai ông già chúng ta đi ra ngoài tản bộ thôi.
Hàn Đông gật gật đầu, mỉm cười nói:
- - Mới đầu cháu có chút áp lực, có chút xúc động, nhưng bây giờ cháu đã bình tĩnh lại rồi.
Ông cụ tỏ vẻ khen ngợi, nói:
- - Ừ, tâm trạng vậy là rất tốt, ông và chiến hữu cũ đều là người bình thường, lần này thuần túy là đi xem một chút, thật ra không chú ý nhiều như vậy, nhưng các đồng chí ấy vẫn luôn lo lắng, cho nên cái cần tuân thủ vẫn phải tuân thủ.
Hàn Đông nghĩ thầm, trong mắt của người khác, sao có thể coi ông cụ và Thủ tướng Nam Tuần là người bình thường, cho nên bất cứ chuyện gì đều không dám sơ suất.
Lúc ăn cơm, ông cụ hỏi:
- - Cha cháu ở tỉnh Vân Điền bắt đầu ra sức chỉnh đốn vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước, sự việc này do cháu mà nên, cháu nói xem cháu nghĩ như thế nào?
Hàn Đông bèn nói đầu đuôi sự việc một hồi, sau đó nói:
- - Ông nội, cháu cho rằng trong công việc của chúng ta nếu đã phát hiện ra vấn đề, thì không thể giấu bệnh sợ thuốc, nên nỗ lực chỉnh đốn, không thể trì hoãn kéo dài, vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước, ảnh hưởng sâu xa, lại liên quan đến lợi ích thiết thân của hàng nghìn hàng vạn công nhân viên, xử lý không tốt, có thể làm cho một bộ phận quần chúng mất đi niềm tin và tín nhiệm đối với chúng ta. Mặt khác, cháu còn cho rằng, việc quan hệ đến lợi ích quần chúng, không phải là chuyện nhỏ, phải đối đãi nghiêm túc, đây mới phù hợp với tinh thần Đảng ta toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.
Ông cụ vui mừng gật đầu, nói:
- - Nói rất tốt, lợi ích của quần chúng không phải là việc nhỏ, công việc của chúng ta nhất định phải thiết thực suy nghĩ cho nhân dân, bảo vệ lợi ích của nhân dân, đây mới là vốn liếng để lập Đảng, cơ sở để chấp chính.