- Tên nhóc này, tiền đồ không thể lường được.
Trong lòng Lý Trung Huy khẩn trương vô cùng. Bản thân bốn mươi mốt tuổi làm đến Phó trưởng ban, cũng xem như được thăng chức rất nhanh, so với bản thân ban đầu trong nhóm với công việc trong Trung ương Đoàn, một bài văn có thể được Phó chủ tịch Cổ khẳng định ắt hẳn phải có quan hệ lớn.
Nếu như không có Cổ Thần Dương ra sức đề cử, tiền đồ của mình cũng không thể được trôi chảy như vậy.
Còn Hàn Đông chưa đến ba mươi tuổi, đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Cứ như thế này, trước tuổi ba mươi lăm, tên này chắc chắn có thể lên đến bậc Thứ trưởng, cho dù là cấp Thứ trưởng nhàn hạ, vậy cũng đủ khiến người khác nghe rợn cả người.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên vài cảm thán, Lý Trung Huy đặt ngòi bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên, trên gương mặt tràn đầy nụ cười thân thiện, nói:
- Để đồng chí Hàn Đông đợi lâu rồi, chúng ta qua đây ngồi, Tiểu Triệu, nhanh chóng pha trà.
Lúc này, Lý Trung Huy tỏ ra vô cùng nhiệt tình, khiến Hàn Đông có cảm giác gió xuân phơi phới.
Hàn Đông tuy chú ý qua Lý Trung Huy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp được y.
Chỉ cần nhìn dưới hai hàng mi rậm, là cặp mắt sáng ngời, ánh mắt thông suốt, dường như có thể nhìn xuyên thấu trong lòng người khác, khiến cả người y tạo cho Hàn Đông cảm giác vô cùng khôn khéo.
Trong ấn tượng của Hàn Đông, sau khi Cổ Thần Dương được thăng chức, Lý Trung Huy với thân phận thư ký phòng thư ký đã kiêm chủ nhiệm văn phòng Trung ương, thường xuyên đi cùng với Cổ Thần Dương ra nước ngoài phỏng vấn, có thể thấy y là một trong các thân tín của Cổ Thần Dương.
Hàn Đông và Cổ Thần Dương cũng có mối quan hệ không tồi, hiện tại nếu có thể dựng tốt quan hệ với thân tín của y, vậy đối với phát triển sau này của hắn cũng có ích lợi.
Rất nhanh thư ký đã mang trà vào, nhè nhẹ đặt trước mặt Hàn Đông, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lý Trung Huy mỉm cười nói:
- Đồng chí Hàn Đông, lần này Nam Tuần trưởng và ông cụ Hàn cùng đến Hongkong một chuyến, xem xét, tuy hai người để tỏ vẻ là hành vi riêng tư, không muốn công khai, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua bất kỳ chuyện gì của hai vị này. Tổng thư ký đã đặc biệt ra chỉ thị, yêu cầu nhất định phải sắp xếp tốt, bảo đảm hành trình của hai người sẽ an toàn, khiến hai vị đều hài lòng. Về phía văn phòng, chủ yếu do tôi và chủ nhiệm Vương phụ trách liên lạc việc này, lần này do tôi giao một số việc liên quan đến hành trình cho anh, đợi một tí đồng chí của Cục cảnh vệ cũng qua đây trao đổi về việc nên chú ý về mặt bảo vệ.
- Đối với tình hình chính trị của đồng chí Hàn Đông, chúng tôi đều an tâm, cũng tiến hành làm điều tra cần thiết. Hiện tại tôi sẽ trao đổi với anh một số việc cần chú ý…
Vì Hàn Đông là cháu trai của Hàn lão, hơn nữa lần này Hàn lão lại cùng Nam Tuần trưởng cùng đến Hongkong, cho nên Trung ương và Cục cảnh vệ đang kiểm duyệt về mặt chính trị, thật ra cũng chỉ là cho có lệ.
Hiện giờ Lý Trung Huy muốn nhắn với Hàn Đông, chủ yếu là một số việc cần chú ý trên đường đi.
Hai vị người già tuy đã lùi về tuyến hai, nhưng cấp bậc bảo vệ, đãi ngộ của họ, đều sắp xếp dựa theo lãnh đạo cấp chính quốc, đối với nhân viên tùy tùng của họ cũng có chút yêu cầu.
Điểm này, đối với Hàn Đông mà nói, cũng nên biết lấy, để cố gắng tuân theo.
Trong lúc Lý Trung Huy đang giao lại từng điều một, Hàn Đông tập trung tinh thần để nghe lấy, cũng không lấy sổ ra ghi chép lại, vì những thứ này thuộc phạm vi bí mật.
Khoảng chín giờ, thư ký của Lý Trung Huy gõ cửa bước vào, nói:
- Chủ nhiệm Lý, Cục trưởng Vũ đã đến.
- Mời Cục trưởng Vũ vào.
Lý Trung Huy mỉm cười nói, đồng thời đứng lên bước ra cửa chào đón.
Hàn Đông nhìn thấy tình hình, cũng đứng lên hướng về phía cửa.
Biểu hiện của Lý Trung Huy, khiến Hàn Đông biết được, người đến chắn hẳn là lãnh đạo Cục Cảnh vệ Trung Ương, rất có khả năng là Phó Cục trưởng, nếu không y cũng không nhất thiết khách sáo ra đón chào như vậy.
“Phó Cục trưởng Cục cảnh vệ đích thân đến giao công việc sao, đối với mình mà nói, quy cách dường như hơi cao rồi.”
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, đối với tất cả dường như hơi nghi ngờ.
- Cục trưởng Vũ đến rồi, tôi vừa trao đổi với Hàn Đông gần xong, vừa đúng lúc để anh tiếp tục trao đổi công việc có liên quan.
Lý Trung Huy mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên đang bước vào.
Người đàn ông này mặt chữ điền, vẻ mặt nghiêm túc, thân hình cao to, bên ngoài mặc bộ vest màu xám, lúc đi có vẻ rất uy nghi.
Hàn Đông khẽ khom người nói:
- Chào ngài Cục trưởng Vũõ.
- Chào đồng chí Hàn Đông.
Giọng nói của Cục trưởng Vũ vô cùng to, vừa nói anh ta vừa đưa tay ra.
Hàn Đông nhanh chóng bước lên, đưa hai tay ra bắt tay với anh ta, cảm giác tay của y tràn đầy sức mạnh, trong lòng nghĩ thầm:
“Quả nhiên không hổ danh là lãnh đạo của Cục cảnh vệ Trung Ương, võ công của người này có lẽ không tồi.”
Hàn Đông tập võ từ nhỏ, tuy ngày càng bận rộn với công việc, hắn luyện tập không khắc khổ như trước, nhưng phần võ công không hề bỏ đi, tự cảm thấy Cục trưởng Vũ này có một thân thủ tốt.
Sau khi Cục trưởng giao phó một hồi, Hàn Đông cuối cùng biết được vì sao đích thân anh ta tìm đến mình để trao đổi, cũng không biết Cục cảnh vệ nghe ngóng tin ở đâu biết được Hàn Đông cũng biết võ công, hơn nữa còn không tồi. Mà Cục trưởng Vũ còn căn dặn Hàn Đông, đừng vì bản thân có thân thủ không tệ, thì không tuân theo nguyên tắc, nếu thật sự có tình hình gì, yêu cầu Hàn Đông nhất định phải dựa theo sắp xếp của công tác viên.
“Thì ra là vậy.”
Lập tức Hàn Đông hiểu được, người của Cục cảnh vệ lo lắng dư thừa, cho dù thế nào, Hàn Đông cũng sẽ không tùy ý manh động.
Từ điểm này mà nói, Cục cảnh vệ Trung Ương rất có trách nhiệm, những thứ liên quan đến mặt an toàn, từng chi tiết một đều đã nghĩ đến.
Hàn Đông lập tức tỏ vẻ xin Cục trưởng Vũ yên tâm, bản thân sẽ phối hợp toàn diện, tuyệt đối không vi phạm quy định.
Sau khi để lại cách thức liên lạc, Hàn Đông cáo từ Lý Trung Huy và Cục trưởng Vũ liền xuống lầu.
Dựa theo yêu cầu Lý Trung Huy, hai ngày này Hàn Đông nhất định phải giữ liên lạc, có tình hình gì anh ta sẽ lập tức liên lạc với Hàn Đông.
Về phía khi nào sẽ đi Hongkong, Lý Trung Huy vẫn chưa báo cho Hàn Đông.
Đây là một bí mật cần thiết, tuy thân phận của Hàn Đông đặc biệt, cũng không cần lo lắng hắn biết trước có gì bất trắc, nhưng sự việc liên quan đến an nguy của người lãnh đạo đi cùng, tất cả dựa theo nguyên tắc, cẩn thận là trên hết.
Hàn Đông dự tính, sớm nhất cũng xuất phát vào chiều ngày ba mươi, nếu ngồi xe chuyên dùng, thì sẽ xuất phát sớm một tí, máy bay riêng thì sẽ muộn một tí.
Nói cách khác, Hàn Đông vẫn còn thời gian một ngày tự do hoạt động, đương nhiên hoạt động tự do này có giới hạn, không được rời khỏi Yến Kinh, nếu không đến lúc nhận được thông báo cũng không kịp.
Từ văn phòng Trung Ương đi ra, Hàn Đông suy nghĩ một hồi, lập tức lái xe đến đại học Yến Kinh, cùng trao đổi một hồi với bảo vệ liền chạy vào, đậu xe xong, Hàn Đông gọi điện thoại cho Tiêu Bối Bối, nói cho cô ấy mình đang đứng dưới lầu một đợi cô ấy.
- Hả, anh Đông đang ở trường sao, không lừa em chứ?
Trong điện thoại Tiêu Bối Bối tỏ vẻ vô cùng vui mừng, đồng thời cũng nghe được còn có một giọng của người cô gái khác, dường như hỏi cô ấy là ai đến tìm cô ta.
Hàn Đông cười nói:
- Có khi nào anh lừa em chứ?
- Vậy anh đến khu lầu màu vàng bên cạnh lầu nữ sinh đón em nhé.
Tiêu Bối Bối vui vẻ nói:
- Em nhanh chóng xuống đây.
- Được.
Hàn Đông cười, đi đến bên kia khởi động xe, hướng về phía dãy lầu màu vàng.
Hàn Đông trẻ tuổi đẹp trai, lại lái chiếc xe BMW, lúc đứng gọi điện thoại, thu hút không ít ánh nhìn của các học sinh, một số nữ sinh còn tim đập thình thịch, không kiềm chế liền xuất hiện nhiều ảo ảnh trong đầu.
Bất kể vào lúc nào, chàng trai đẹp với siêu xe, đều thu hút nhiều cô gái trẻ tuổi mơ tưởng, dù là trường nữ sinh đại học Yến Kinh, cũng không thể ngoại lệ.
Ngừng xe ngay dưới dãy lầu màu vàng, Hàn Đông nhìn thấy không ít nữ sinh vô tình nghiêng mắt nhìn qua, có chút rất nhiệt tình, trong lòng không khỏi cười khổ một cái.
“Có lẽ có những người cảm thấy mình đang cố tình khoe khoang.”
Hắn cũng thầm thở dài, vừa đúng sáng hôm nay rời khỏi từ khu biệt thự Thiên Tác Cư ở Hương Sơn, nên đã lái chiếc BMW, tiện đưa Lữ Nhạc đi làm, sau đó liền đến Trung Ương, trên đường cũng không có thời gian thay chiếc xe khiêm tốn khác.
Đợi một hồi, liền thấy Tiêu Bối Bối cùng với hai nữ sinh đi xuống.
- Anh Đông.
Tiêu Bối Bối nhìn thấy Hàn Đông đứng đó, trên mặt lập tức nở nụ cười thật tươi, nũng nịu kêu lên xông vào trong lòng của Hàn Đông.
Một mùi hương thoảng tỏa ra, Hàn Đông cười khổ một cái, cô bé này cũng không xem tình hình.
Hai cô gái cùng đi với Tiêu Bối Bối, lúc này vẻ mặt kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt liền nhìn qua chiếc xe đua màu đỏ, trong lòng kinh ngạc không thốt nên lời.
- Oa, anh Đông chạy chiếc xe này đến, quá tốt rồi, đưa bọn em đi hóng gió nhé.
Tiêu Bối Bối vui vẻ ngồi lên chiếc BMW, hưng phấn vẫy tay gọi hai cô bạn đến nói:
- Lên xe nào, trưa nay phải để anh Đông mời dùng cơm.
Hai cô gái do dự một hồi, liền ngồi vào hai vị trí phía sau.
Hàn Đông lên xe khởi động, Tiêu Bối Bối liền giới thiệu:
- Anh Đông, đây là bạn cùng phòng: Quyên Tử, Hiểu Mai.
- Anh chính là anh Đông mà Bối Bối hay nhắc đến à.
Một cô gái với mái tóc ngang tên Hiểu Mai, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Chào các em, anh tên Hàn Đông, là anh họ của Tiêu Bối Bối.
- Nói chi tiết để làm gì chứ?
Tiêu Bối Bối bĩu môi nói,
- Đúng rồi, tối nay chúng em có một buổi tiệc, anh Đông anh phải giúp em, vừa đúng lúc em đang cần một người đi chung.
Hàn Đông vừa lái xe, vừa hỏi:
- Anh phải giúp em thế nào.
Hiện Tiêu Bối Bối là sinh viên năm ba, sang năm lúc này sẽ tốt nghiệp rồi, xem vẻ mặt của cô ta, dường như cuộc sống sinh viên trải qua rất vui vẻ.
Nghe lời của Tiêu Bối Bối, Hiểu Mai và Quyên Tử đều lộ ra nụ cười mờ ám.
Lúc này, bên cạnh dãy nữ sinh, dưới một gốc cây, một nam sinh đứng sừng sững, nhìn chiếc BMW rời đi, anh ta nắm lấy nắm tay, giận dữ đấm vào cây, vang lên vài tiếng, vẻ mặt của anh ta không cảm giác đau đớn gì cả, đôi mắt tràn đầy vẻ giận dữ.