Hàn Đông ở trước mặt hai ông cụ, say sưa nói liền nửa tiếng đồng hồ, nói đến nỗi khô cả miệng rồi.
- - Thủ tướng Nam Tuần, những ý tưởng và suy nghĩ này là một công trình có hệ thống, trong đó chắc chắc có chỗ chưa đủ và chờ hoàn thiện, cần phải thêm một bước kiểm nghiệm thực tiễn.
Hàn Đông nói xong, một nhân viên bên cạnh liền rót cho hắn một cốc nước
- Cám ơn
Hàn Đông khách khí cám ơn, và cũng không vội vàng cầm cốc lên.
Cũng không uống ngay lúc này.
Hàn Đông nhìn hai ông cụ già nua nhưng đầy thông tuệ ở trước mặt, trong lòng đầy ắp hy vọng.
Có lẽ, chỉ có thông qua tài trí của mình, mới có thể góp một viên gạch trong sự nghiệp vĩ đại của ông cụ.
Phát triển hơn nữa sự nghiệp của ông cụ để lại.
Đây mới là sự tôn kính cao quý nhất đối với ông cụ vĩ đại này.
Hàn Đông gửi sự tôn kính đến ông cụ bằng phương thức đặc biệt này.
Gửi sự tôn kính đến những người đã từng chiến đấu đẫm máu vì sự thành lập của Trung Hoa, vì sự phồn vinh của Trung Hoa mà hết sức phấn đấu và cống hiến.
Đây là một sự tự tin mình không vào địa ngục thì ai vào, lại là một loại ý thức trách nhiệm cực kỳ hiếm có.
Hàn Đông tin rằng, ông cụ nhất định sẽ cảm nhận được tâm trạng của mình.
Hoặc là nói, ông cụ nhất định sẽ nghe được tiếng lòng của mình.
Giờ phút này, trong toa xe hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người dường như đều rơi vào trầm tư.
Nhưng trên thực tế, mọi người hầu như đều tập trung chú ý vào Thủ tướng Nam Tuần.
Tất cả mọi người đều muốn biết sau khi Hàn Đông nói một hồi, ông cụ sẽ có phản ứng thế nào.
Điều này làm cho mọi người chờ mong, cũng rất lo lắng.
Mọi người không khỏi nín thở.
Thủ tướng Nam Tuần dường như rơi vào trầm tư.
Đôi mắt của ông hơi híp lại, đầu dựa vào đệm, đôi tay khoanh lại trước ngực.
Tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, không biết ông cụ có phản ứng gì với những lời nói vừa rồi của Hàn Đông.
Lý Trung Huy khẽ ngẩng đầu nhìn ông cụ Hàn, nụ cười thản nhiên của ông, dường như đã dự tính trước trong lòng.
“Xem ra ông cụ Hàn rất tin tưởng Hàn Đông, có hai ông cụ này hết sức giúp đỡ, thành tựu tương lai của Hàn Đông, người bình thường khó có thể tưởng tượng được.” Lý Trung Huy trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Phải biết rằng, hai ông cụ này tuy tuổi đã cao, nhưng sự ảnh hưởng trên chính đàn Trung Hoa, chắc chắn là không ai bì kịp.
Đồng thời, nhân vật mà hai ông đề bạt, rất nhiều người ở vị trí trọng yếu, trải từ trên xuống dưới Trung Hoa, hình thành một hợp lực to lớn.
Mà bây giờ, xem ra hai ông cụ đều kỳ vọng ở Hàn Đông, vậy hợp lực này tương lai nếu ở trên người Hàn Đông, vậy sẽ tạo ra hiệu quả như thế nào?
- - Tốt, tốt, tốt.
Thủ tướng Nam Tuần nói liền ba chữ tốt, đồng thời dùng tay vỗ nhẹ lên đùi.
Trên mặt ông lộ rõ sự vui sướng, mặt mày hồng hào.
Sau đó ông nhìn ông cụ Hàn, cười nói:
- - Chấn Lương, anh bồi dưỡng được đứa cháu giỏi.
Ông cụ Hàn mỉm cười, nói:
- - Hàn Đông là có chút ý tưởng tốt, tôi và nó nói chuyện, cũng cảm nhận được nhiều.
Thủ tướng Nam Tuần gật đầu, xúc động nói:
- - Được, sự nghiệp tương lai của chúng ta có người trẻ tuổi ưu tú như vậy tiếp nhận, như vậy tôi cũng yên tâm.
Tất cả mọi người đều chấn động.
"Tiếp nhận..."
"Yên tâm?"
Đây là ý gì?
Chỉ trong chốc lát, trong lòng mọi người đều sốc vô cùng.
Bọn họ mơ hồ cảm giác được, bọn họ dường như là người được chúng kiến một sự kiện lịch sử có ý nghĩa trọng đại nào đó.
Dựa vào quan hệ giữa Thủ tướng Nam Tuần và ông cụ Hàn, ông ta đã sớm chú ý đến Hàn Đông rồi.
Hôm nay nghe xong Hàn Đông nói một hồi, không ngờ ông cụ lại xúc động như vậy.
Đây là đại diện cho thâm ý gì?
Chử Chân Lâm nhìn Hàn Đông, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể ngờ được người thanh niên này lại có cơ hội này.
Mà bây giờ, Hàn Đông vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không bởi vì lời nói của Thủ tướng Nam Tuần mà có chút kích động.
Giữ được phong thái này, làm cho Chử Chân Lâm rất thán phục.
Phải biết rằng, Chử Chân Lâm chỉ là một nhân viên đi cùng, sau khi nghe thấy Thủ tướng Nam Tuần nói xong, còn cảm thấy kích động, cảm giác sóng lòng trào dâng.
Nhưng Hàn Đông là đương sự lại có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, đó thật là một điều đáng quý.
Thủ tướng Nam Tuần sau khi xúc động nói hai câu, cũng không khen ngợi Hàn Đông nhiều nữa, sau đó lại bắt đầu nói chuyện với ông cụ Hàn.
Nhưng hai ông cụ lại hay hỏi ý tưởng và ý kiến của Hàn Đông.
Trên thực tế Hàn Đông cũng đã bị kéo vào trong cuộc nói chuyện của hai ông cụ rồi.
Hàn Đông cảm thấy được, lời của Thủ tướng Nam Tuần đối với mình vừa rồi là rất hài lòng, phỏng chừng ở một số việc nào đó, đã hạ quyết tâm cuối cùng.
Điều này làm cho trong lòng Hàn Đông, dường như đã bỏ được tảng đá nặng.
Tiếp theo trong cuộc nói chuyện, Hàn Đông không tràng giang đại hải nữa, gặp phải vấn đề gì, đều dùng lời nói ngắn gọn, trực tiếp nhất để nói rõ.
Tuy nhiên Thủ tướng Nam Tuần dường như rất có hứng thú nói chuyện với Hàn Đông, thỉnh thoảng lại níu lấy Hàn Đông hỏi vài câu.
Đây cũng không làm khó được Hàn Đông, dù sao Hàn Đông cũng sớm đã có chuẩn bị, cho nên đều trả lời rất khôn khéo.
Trong cuộc nói chuyện, Hàn Đông lại trình bày một hồi suy nghĩ và giải thích của mình.
Hàn Đông nhắc tới vấn đề tăng cường xây dựng Đảng, đề xuất ưu hóa cán bộ Đảng viên, tăng cường xây dựng cơ chế giám sát.
Nhắc đến phòng ngừa khoảng cách chênh lệch phân bố thu nhập.
Đề xuất công bằng, chính nghĩa, bình đẳng có tác dụng vô cùng quan trọng thúc đẩy phát triển hài hòa Trung Hoa.
Một loạt các luận điệu, đầy tính toàn cục và tính dự báo.
Đồng thời Hàn Đông không phải toàn đứng ở chỗ cao nói khoác lác, mà hắn còn kết hợp với vấn đề phát hiện trong công việc thực tế tại cơ sở, để giải thích và nói rõ.
Tuy rằng hai ông cụ đều rất chú ý đến tình hình đời sống, mức sống của dân chúng cơ sở, nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của bọn họ, nói thật ra, bình thường căn bản không được tiếp xúc với cuộc sống cơ sở thật sự.
Bởi vậy, Hàn Đông đưa ra tư liệu thực tế, khiến cho hai ông cụ đều rất cảm thấy hứng thú.
Điều này cũng khiến cho lời nói của Hàn Đông càng có sức thuyết phục.
Chuyến tàu tiến về phía nam.
Hàn Đông và Thủ tướng Nam Tuần nói chuyện càng gần gũi hơn.
Hàn Đông không chỉ trình bày ra những tư tưởng, quan niệm của mình với ông.
Mà quan trọng hơn, là có thể trực tiếp lắng nghe dạy bảo của Thủ tướng Nam Tuần.
Đối với Hàn Đông mà nói, là một việc có ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Đối với bất cứ ai trên quan trường Trung Hoa mà nói, đây đều là một việc đáng để mơ ước.
Trên đường đi, đoàn tàu không dừng lại lúc nào.
Trên tàu ngoài phòng khách lớn ra, còn có hai toa xe dành riêng cho hai ông cụ, bài trí giống như phòng ngủ, để hai ông cụ nghỉ ngơi.
Các nhân viên khác thì dùng chung một toa xe.
Còn Hàn Đông, đương nhiên là ở cùng toa với ông nội.
Lúc nghỉ ngơi, Hàn Đông cũng giao lưu với các nhân viên khác.
Mọi người đều vô cùng khách khí với Hàn Đông.
Tuy cấp bậc của rất nhiều người, cũng không thấp hơn so với Hàn Đông.
Nhưng bây giờ, Hàn Đông trong mắt bọn họ, đã bao trùm lên một ánh sáng sáng lạn.
Đó là một loại làm cho người ta phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ, mới có thể nhìn chăm chú, thưởng thức.
Trên đường đi, đi qua rất nhiều thành phố, ngoài cửa sổ hiện ra khung cảnh phồn vinh, khiến cho hai ông cụ đều rất vui mừng.
Bởi vậy câu chuyện của bọn họ càng sôi nổi.
Nhưng nói chuyện thân mật hơn so với trước đây, nói chuyện về thay đổi từ khi cải cách mở cửa, nói chuyện về phong thổ nhân tình của các nơi, không khí vô cùng thân mật.
Nhân viên làm việc cũng tham gia vào cuộc nói chuyện, mọi người đều biết người già bình thường đều thích ồn ào, hơn nữa tâm trạng của hai ông cụ rất tốt, cho nên nhân cơ hội này nói chuyện vài câu, đối với cuộc đời của mình mà nói, cũng là một chuyện đáng nhớ.
Đối với rất nhiều người mà nói, có thể phục vụ ở trên chuyến tàu này, gần gũi tiếp xúc với nhân vật truyền kỳ như hai ông cụ này, đó là vinh quang vô cùng vẻ vang.
Nếu sau khi xong nhiệm vụ, có thể chụp ảnh lưu niệm với hai ông cụ, đó là chuyện càng làm cho người ta tinh thần phấn chấn.
Nhân viên làm việc đi theo, đương nhiên là có người chuyên phụ trách chụp ảnh.
Nhưng, chủ yếu là chụp ảnh xung quanh hai ông cụ.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng là một nhân vật rất quan trọng.
Hàn Đông và Thủ tướng Nam Tuần trò chuyện lâu như vậy, trong đó có một số pha rất đẹp, đều được nhà nhiếp ảnh chụp được.
Chạng vạng tối ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, Thủ tướng Nam Tuần liền đề nghị giải trí một chút, nhân viên làm việc liền nhanh chóng bày xong bài brit.
Lúc hai ông cụ đang nghỉ ngơi giải trí, đều rất bình dị gần gũi.
Vừa nói vừa cười với các nhân viên làm việc ở bên cạnh.
Mọi người tự nhiên được tiếp xúc nhiều với hai ông cụ, trên mặt đều tươi cười vui vẻ.
Buổi sáng ngày mùng 1 tháng 7, chuyến tàu đến thành phố tiếng tăm nhất từ khi Trung Hoa cải cách mở cửa đến nay – Bằng Thành.
Bằng Thành nằm ở bờ Đông vùng châu thổ Châu Giang phía Nam Trung Hoa, là đặc khu kinh tế đầu tiên của Trung Hoa, do Nội các Chính phủ phê chuẩn thành lập tháng 8 năm 1980.
“Năm 1979, đó là một mùa xuân, có một ông cụ đứng bên bờ biển phía nam của tổ quốc vẽ một vòng tròn, nổi lên tòa thành san sát như thần thoại, tụ thành núi nối tiếp như kỳ tích.”
“Năm 1992, lại là một mùa xuân, có một ông cụ đứng bên bờ biển phía nam của tổ quốc viết một bài thơ, giữa trời đất dâng lên xuân triều cuồn cuộn, trên đường xa giương lên cánh buồm bao la.”
Đoàn tàu vừa tiến vào Bằng Thành, trong đài phát thanh, liền bắt đầu phát “câu chuyện mùa xuân”được mọi người yêu thích.
Đoàn tàu đi chậm hơn nhiều, nhà cao tầng ven đường, đều thu vào tầm mắt.
Bằng Thành, là lô cốt đầu cầu trong cải cách mở cửa Trung Hoa, làm cho mọi người đều nhìn thấy tương lai của Trung Hoa.
Thủ tướng Nam Tuần lúc này ánh mắt dừng ở cửa sổ, tình cảm khắc sâu trong lòng cũng đã biểu hiện lên mặt.
“Vì sao trong mắt ta thường có nước mắt, bởi vì ta yêu sâu sắc mảnh đất này.”
“Vì sao ta mãi không vứt bỏ, thăng trầm mấy phen, vẫn phấn đấu không ngừng, bởi vì ta yêu sâu sắc tổ quốc này.”
Bằng Thành quả là nơi phồn hoa.
Mà cùng đi với Thủ tướng Nam Tuần, lại cảm thụ được sự phồn hoa không dễ có được.
Trong lòng Hàn Đông, cảm ngộ sâu sắc được tinh thần kiên định, dũng cảm đổi mới, quyết không vứt bỏ của ông cụ.
Cho dù đoàn tàu giảm tốc độ, nhưng cảnh tượng ngoài cửa sổ vẫn như cũ nhanh chóng vụt qua.
Cảnh tượng phồn hoa, tươi tốt.
Thủ tướng Nam Tuần lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt già nua, ánh mắt kiên nghị.
Lúc này, nơi này, người này...
Trong lòng Hàn Đông cảm động vô cùng.