Hàn Đông cả kinh, chạy về một góc, hỏi:
- Ông, có việc gì sao?
- Bạn chiến cũ bệnh nặng, ông ấy nhắc muốn gặp cháu.
Giọng thấp của ông, cũng hiện rõ cảm giác có chút bi quan.
Điều này nói rõ, tình trạng sức khỏe của Thủ tướng Nam Tuần, vấn đề hẳn là khá nghiêm trọng.
Hơn nữa Hàn Đông cũng biết, kỳ thực ông cụ ở kiếp trước, lần đó căn bản cũng không sống qua được tháng hai.
Thọ hơn 90 tuổi, chức năng cơ thể sớm đã suy yếu.
Đây là hiện tượng tự nhiên, không phải con người có thể thay đổi.
Mặc dù như thế, tâm trạng Hàn Đông vẫn lập tức trở nên nghiêm trọng.
Ông đã bảo mình quay về, thì chắc chắn là bệnh tình của Thủ tướng Nam Tuần rất nghiêm trọng.
Nghĩ đến ông cụ người nhìn xa trông rộng, vì sự giàu mạnh của Trung Hoa lập nên cống hiến cực lớn, Hàn Đông vô cùng thán phục.
Vừa nghĩ đến ông cụ ân cần dạy bảo đối với mình, Hàn Đông trong lòng dâng lên niềm cảm kích, hoài niệm vô hạn.
Nói ra, thời gian Hàn Đông và thủ tướng Nam Tuần nói chuyện mặt đối mặt cũng không nhiều, nhưng ông cụ ở trong lòng Hàn Đông, đã chiếm vị trí rất quan trọng.
Đây không chỉ là vì cống hiến của ông cụ đối với Trung Hoa, cũng bởi vì mỗi lần gặp mặt ông cụ, Hàn Đông như chồi non gặp gió xuân, đều có thu hoạch lớn.
Bây giờ, tình hình ông cụ đang bệnh nặng, vẫn muốn gặp mình, điều này khiến Hàn Đông trong lòng rất cảm động.
Khương Vinh Quang thấy Hàn Đông nghe điện thoại, chỉ vài câu ngắn, sắc mặt liền sầm xuống, trong lòng nghi hoặc khó hiểu.
“Vừa rồi vẫn còn đang tốt, lại xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Bởi vì lúc Hàn Đông nghe điện thoại, chạy về một góc. Cho nên Khương Vinh Quang chỉ nhìn thấy Hàn Đông nói vài câu thì sắc mặt liền thay đổi rồi, nhưng không nghe được Hàn Đông nói gì.
Bây giờ ông ta và Hàn Đông hợp tác đang tốt, thành phố Vinh Châu cũng đang trong giai đoạn phát triển cao, ông cũng không hi vọng thời gian này Hàn Đông xảy ra việc gì.
Sự chú ý của người khác đại đa số đều vây quanh vị Bí thư Thành ủy này.
Lúc này nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi nhanh chóng, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.
Khâu Hiểu Mai trong lòng dấy lên vui mừng, thầm nói: “Ha ha, xem ra Hàn Đông gặp phải chuyện gì phiền phức rồi, nhìn bộ dạng của hắn, sắc mặt vô cùng khó coi, chắc chắn không phải là chuyện phiền toái bình thường.”
Mà người có quan hệ mật thiết với Hàn Đông thì trong lòng thầm lo lắng cho hắn.
Hàn Đông cũng không hỏi nhiều, vì mục đích gọi điện thoại của ông đã rõ rồi.
Cúp điện thoại, tâm trạng Hàn Đông nặng nề, rút bao thuốc từ trong túi ra, chầm chậm lấy ra một điếu nghậm trong mồm, sau đó lấy ra cái bật lửa, bật châm hút, khói trong miệng từ từ bay lên.
Rít một hơi thật sau, lát sau há mồm nhả ra một làn khói nhẹ lơ lửng.
Làn khói mỏng lượn lờ trước mắt Hàn Đông, lập tức liền tiêu tan bốn phía.
Hàn Đông thở một hơi dài, lấy lại tinh thần, rồi lại dụi tắt điếu thuốc trong tay.
Khương Vinh Quang lúc này đi đến, hơi lo lắng hỏi:
- Bí thư Hàn, có việc gì sao?
Hàn Đông lắc lắc đầu, nói với Khương Vinh Quang:
- Chủ tịch thành phố Khương, tôi có việc lập tức phải đi Yến Kinh một chuyến, việc trong thành phố, anh chịu khó vất vả vậy.
Khương Vinh Quang gật đầu, nói:
- Bí thư Hàn có việc cứ đi lo đi, trong thành phố tôi sẽ chú ý, có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại báo cáo với anh.
- Vậy cứ như thế đi.
Hàn Đông dặn dò lại một câu với Khổng Phàm Chi, lập tức bước nhanh ra ngoài.
Người ở hội trường, tất cả đều nhìn Hàn Đông không chớp mắt, không biết hắn đi đâu.
Khổng Phàm Chi không đi cùng Hàn Đông ra ngoài, mà lấy ra điện thoại gọi cho Vương Song, bảo anh ta chuẩn bị xe.
Nhìn xung quanh ánh mắt khó hiểu đang nhìn về chỗ mình, Khổng Phàm Chi cũng rất bất đắc dĩ, anh ta mặc dù là Thư ký của Hàn Đông, nhưng anh ta cũng không biết Hàn Đông rút cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhìn thần sắc của Hàn Đông, chắc không phải là việc gì tốt, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Khổng Phàm Chi đối với Hàn Đông, hắn chắc không thể làm ra việc gì vi phạm kỷ luật Đảng.
Hàn Đông đi ra khỏi hội trường, Vương Song đã lái xe đợi trước cửa.
- Đến Cục Giáo dục trước, sau đó đi Thục Đô.
Sau khi ngồi lên xe, Hàn Đông dặn dò một tiếng.
Sau đó Hàn Đông bấm số điện thoại văn phòng Lữ Nhạc, bảo cô xuống lầu chờ, mình rất nhanh sẽ qua đón cô.
Lữ Nhạc nghe giọng rất cấp bách của Hàn Đông, cũng không hỏi nhiều, cúp điện thoại thu dọn văn phòng một lúc, liền đi xuống lầu.
Hàn Đông bấm số điện thoại của Lữ Phương Nam, một chút cũng không khách sáo, nói:
- Anh Nam Phương, tôi bây giờ từ thành phố Vinh Châu đi, khoảng 3 tiếng nữa đến sân bay Thục Đô, anh nghĩ cách giúp tôi lấy hai vé máy bay đi Yến Kinh.
Hắn biết, buổi chiều 3h có máy bay đi từ Thục Đô đến Yến Kinh, bây giờ hơn 11h, đi nhanh thì gần như vừa khớp thời gian.
Lữ Nam Phương nghi hoặc, nói:
- Hàn Đông, xảy ra việc gì, làm sao mà vội như vậy?
Hàn Đông nói:
- Có việc gấp, cụ thể sau này sẽ nói.
Lữ Nam Phương liền không hỏi, nói:
- Được rồi, tôi đợi cậu ở sân bay.
Xe đến Cục Giáo dục, Lữ Nhạc lên xe, nhìn Hàn Đông sắc mặt trầm trọng, lo âu hỏi:
- Hàn Đông, làm sao vậy?
Hàn Đông hít một hơi, nói:
- Ông gọi điện thoại, bảo anh về một chuyến, nói Thủ tướng bệnh nặng, muốn gặp anh.
Lữ Nhạc thần sắc khựng lại, nói:
- Ông cụ thời gian trước sức khỏe không phải là vẫn tốt đấy sao?
Hàn Đông thở dài, nói:
- Đến cái tuổi này, tình trạng sức khỏe lúc nào cũng có thể thay đổi, đây cũng là ngoài dự liệu.
Lữ Nhạc không nói gì, lấy bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay Hàn Đông, đặt lên trước ngực mình, nghiêng đầu, dựa vào vai Hàn Đông.
Trong xe trở nên im lặng, tâm tư của Hàn Đông bay đến nơi rất xa.
Vương Song ngồi trước nghiêm túc lái xe, vừa rồi nghe trộm cuộc đối thoại của Hàn Đông và Lữ Nhạc, trong lòng thầm giật mình, không biết thủ tướng mà Hàn Đông nhắc đến là người như thế nào.
Có điều anh ta cũng biết, có nhiều việc mình không nên hỏi, cho dù nghe được, cũng chỉ có thể để trong bụng.
Bởi vì biết Hàn Đông rất cấp bách, cho nên không cần Hàn Đông chỉ bảo, Vương Song lái xe rất nhanh.
Có điều sau khi xe đến Thục Đô, vẫn gặp phải mấy điểm tắc đường.
Đợi đến lúc đến được sân bay, đã là 3h chiều được mấy phút rồi.
Sắc mặt của Hàn Đông rất khó coi, nhưng cũng không thể trách Vương Song, bởi vì kẹt xe cũng không phải trách nhiệm của Vương Song.
- Hàn Đông, chỗ này, nhanh…
Lúc này Lữ Nam Phương vội vã chạy ra, khua hai tờ vé trong tay.
Hàn Đông nắm tay Lữ Nhạc, tiến lên nghi hoặc nói:
- Máy bay không phải đã bay rồi sao?
- Ai nói vậy, bởi vì tạm thời kiểm soát không lưu, cho nên máy bay dân dụng xuất phát chậm nửa tiếng.
Lữ Phương Nam vẻ mặt cười đắc ý, nói:
- Hai người đến vừa kịp lúc.
Hàn Đông sững người, hỏi:
- Không ngờ có việc như vậy?
Lữ Nam Phương nói:
- Đó là đương nhiên, dù thế nào cũng phải giúp cậu ngồi chuyến bay này chứ.
Hàn Đông nhìn anh ta một cái, trong lòng đại khái hiểu rõ, chắc là Lữ Nam Phương thông qua mối quan hệ của bố, lệnh cho máy bay chậm giờ cất cánh.
Bố của Lữ Nam Phương là Tổng Tham mưu trưởng Lữ Quốc Trung, trước đây là Tư lệnh viên quân khu Thục Đô, nếu muốn làm chút việc như thế này, quả thật rất dễ dàng.
Mà Lữ Nam Phương trong điện thoại nghe thấy giọng cấp bách của mình, sau khi lấy được hai vé, thấy mình đến chậm, chắc chắn gọi điện thoại liên hệ qua với Lữ Quốc Trung, sau đó Lữ Quốc Trung ra tay, giờ cất cánh này liền lùi lại.
Thở dài một hơi, đây là đặc sắc của Trung Hoa.
Chỉ cần có quyền lực, rất nhiều việc trở nên dễ làm, mặc dù sự thuận tiện này là xây dựng trên cơ sở xâm hại nhất định đến lợi ích của người khác.
Lúc này, Hàn Đông cũng không có nhiều thời gian để cảm thán, nắm tay Lữ Nhạc tiến lên cầm vé, sau đó liền đứng qua một bên chờ.
Bởi vì máy bay lùi lại giờ cất cánh, một vài hành khách mua vé rất bực bội, đứng ở đó oán trách, kêu ca.
Lữ Nam Phương đưa hai người vào phòng đợi, anh ta xem sắc mặt của Hàn Đông không tốt, cũng không nói nhiều.
Trước đó anh ta quả thật có liên hệ qua với bố Lữ Quốc Trung, đem việc này nói qua một chút, lúc đó Lữ Quốc Trung cũng không nói gì, chỉ bảo anh ta đợi là được rồi.
Sau đó không lâu, trong radio sân bay, liền thông báo máy bay đi đến Yến Kinh, bởi vì tạm thời kiểm soát không lưu, thời gian cất cánh chậm lại khoảng nửa giờ.
Lữ Nam Phương đương nhiên rõ lí do vì sao, chắc chắn là do bố đã nhúng tay vào.
Điều này khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, anh ta cũng là rất hiểu Lữ Quốc Trung, biết ông không thể vì việc riêng mà làm việc như vậy.
Tình hình hiện tại cho thấy Hàn Đông quả thật có việc cấp bách đi Yến Kinh, hơn nữa vô cùng quan trọng.
Lúc này radio sân bay vang lên, lại thông báo hành khách bay đến Yến Kinh, vì kiểm soát không lưu bây giờ đã hủy, mời mọi người cầm vé đến cửa phòng đợi lên máy bay, chuẩn bị lên máy bay.
Cái này so với kế hoạch thời gian lùi lại giảm 10 phút, vốn dĩ những người vì lùi lại giờ bay mà tức giận, tâm trạng đều dễ chịu hơn một chút.
Hàn Đông và Lữ Nhạc chia tay Lữ Nam Phương, cầm vé bay, sau khi thông qua nhân viên soát vé ở cửa vào rồi đi đến cửa phòng đợi lên máy bay.
Đứng giữa đám đông, nghe mọi người bàn tán, đều là thái độ oán trách đối với kiểm soát không lưu đột nhiên xuất hiện.
Hàn Đông trong lòng không khỏi cười ngượng, nếu như bọn họ biết tội đồ gây ra việc cất cánh chậm lại đang đứng cạnh bọn họ, thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Mà máy bay sở dĩ lại không đợi đến nửa tiếng sau mới chuẩn bị cất cánh, là vì nguyên do Hàn Đông và Lữ Nhạc đã tới để kiểm tra vé.
Sau vài phút, máy bay từ Thục Đô đi Yến Kinh gào thét bay vút lên bầu trời.
Hàn Đông và Lữ Nhạc ngồi sát nhau cùng một chỗ, tay hai người nắm chặt lại.
Lữ Nhạc biết tâm trạng của Hàn Đông không tốt, không muốn người khác làm phiền, bởi vậy cứ lẳng lặng nắm tay Hàn Đông, dường như như vậy là có thể chia sẻ lo âu và phiền muộn với Hàn Đông vậy.
Hàn Đông lúc này, trong óc luôn suy tư một vấn đề, đó là Thủ tướng Nam Tuần đang bệnh nặng hết sức, vì sao bỗng nhiên lại đòi gặp mình, sau khi thấy mình, thì có thể nói gì nhỉ?