- Xin chào Tạ thiếu gia.
Hai cô nhân viên kinh doanh nhà cùng đồng thanh cất tiếng chào, giọng nói ngọt lịm, nụ cười đáng yêu lạ thường.
Thế mà Tạ thiếu gia kia không thèm để ý gì đến họ, chỉ ừ một tiếng xem như có trả lời, ánh mắt dừng lại trước mặt Kiều San San, thoáng qua chút tà ý.
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ như Kiều San San quả là hiếm gặp.
Dù cho thiếu gia họ Tạ có gia thế không tầm thường, số mỹ nữ y tán tỉnh được thông qua nhiều cách cũng không ít, nhưng mà làm sao có thể sánh được với Kiều San San.
Vì thế ngay từ lúc nhìn thấy Kiều San San, thì trong lòng thiếu gia họ Tạ bắt đầu dậy sóng, con tim không kìm được xao động, chỉ muốn lập tức biến cô gái đẹp mê người này thành của mình.
Liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, thấy trang phục rất bình thường, ăn mặc cũng không phải hàng hiệu gì, trong lòng thiếu gia họ Tạ liền đưa ra phán xét rằng hắn chỉ là một thành phần tri thức bình thường của thành phố, quen được một cô bạn gái xinh đẹp, khó khăn lắm mới tích cóp được một ít tiền chuẩn bị mua nhà trả góp, sau đó thì gánh lấy khoản nợ nặng nề mà sống qua ngày.
Giới tri thức đô thị như thế này tại thành phố Ninh Hải nhiều vô số kể, vơ đại cũng được cả đống người. Trong mắt người bình thường có lẽ vô cùng ngưỡng mộ những người như thế, nhưng trong mắt thiếu gia họ Tạ thì những người này rõ ràng không là gì cả, ngay cả liếc qua một cái cũng chả thèm nhìn nữa cơ
Ngày hôm nay nếu như bên cạnh hắn không phải là cô gái xinh đẹp này thì thiếu gia họ Tạ sao mà để ý đến kẻ tầm thường này kia chứ. Mặc dù tên này là khách hàng tiềm năng của công ty, nhưng thiếu gia họ Tạ vẫn chẳng thèm ngó tới. Nên biết rằng hiện nay rất nhiều người muốn mua nhà, bất động sản của tập đoàn Viễn Đại vừa tung ra thể nào chẳng có vô số người giành mua, dù cho giá cả của họ thường là cao nhất tại thành phố Ninh Hải
“Bắp cải trắng đã bị heo ăn mất rồi, không biết cô gái xinh đẹp này đã lên giường với hắn chưa nhỉ.”
Thiếu gia họ Tạ trộm nghĩ, thậm chí không nén nổi có chút ganh tỵ với Hàn Đông.
“Chắc chắn là có rồi, cô gái xinh đẹp thế này có người đàn ông nào lại không muốn đụng chạm chứ.”
Thiếu gia họ Tạ thầm nghĩ thế, bước chân đang đi bỗng dừng lại, gương mặt nở một nụ cười ấm áp và mê đắm lòng người, chỉ có điều nụ cười này chỉ có y tự cho là mê đắm lòng người thôi.
Hai cô nhân viên mới đầu còn hơi thất vọng, nhìn thấy vị thiếu gia trước giờ vẫn hay kiêu ngạo lúc này đột nhiên dừng lại trước mặt 2 người, đã vậy còn nở một nụ cười thân thiện nữa, trong lòng họ nhất thời xao động, xúc động đến mức đỏ cả mặt.
Hai cô nhân viên này cũng biết tiếng phong lưu của cậu chủ, chính vì vậy mà trong lòng họ mới tràn đầy ảo tưởng, nói không chừng mình được cậu chủ phong lưu này chọn, có thể ở cùng với cậu ta một thời gian, cho dù cuối cùng không có kết quả gì, nhưng trong thời gian đó nhất định được hưởng lợi, kiếm được số tiền có lẽ mấy chục năm trời bản thân cũng không tài nào kiếm được.
- Vị tiểu thư này, hai người định mua nhà phải không?
Thiếu gia họ Tạ cố tỏ ra vẻ thân thiện nhìn Kiều San San cười hỏi ân cần.
Kiều San San là loại người gì kia chứ, mới nhìn đã đoán được ý đồ của tên công tử ăn chơi này rồi. Cô đưa tay vuốt vài sợi tóc trước trán, sau đó khoác tay Hàn Đông nói:
- Vâng, tôi và chồng tôi muốn mua một căn nhà
Thiếu gia họ Tạ vừa nghe thấy thế, trong lòng tự nhiên lại càng sầu não, không ngờ họ đã kết hôn rồi, nhưng thoáng cái cậu ta liền nghĩ:
“Cho dù đã kết hôn rồi thì sao chứ, cũng như nhau thôi, lại càng thú vị.”
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi y càng thân thiết hơn, nói:
- Hai vị chắc là giới công chức văn phòng, ốc đảo Venice có đủ kiểu nhà ở khác nhau cho hai vị chọn lựa, chúng tôi có kiểu nhà mang tính hưởng thụ khoảng 100 m2, kiểu nhỏ nhất là kiểu nhà mang tính thực dụng khoảng 50 m2, có điều tôi đề nghị hai vị nên suy nghĩ đến kiểu nhà mang tính hưởng thụ, suy cho cùng thì có một căn nhà như thế ở khu ốc đảo Venice là mơ ước của nhiều người, vả lại khi đón người lớn tuổi hay bất kỳ ai đến ở cùng cũng không lo không đủ chỗ ở.
Sở dĩ y nói như vậy là muốn khiến Kiều San San động lòng mua căn nhà lớn một tí, để được nhìn thấy bộ dạng không có tiền của tên kia, coi như khiêu khích hắn một chút.
- Xin lỗi…
Kiều San San vừa định nói chúng tôi đã quyết định mua biệt thự rồi.
Thiếu gia họ Tạ không đợi Kiều San San nói hết câu, bèn nói:
- Không sao, hôm nay gặp được hai vị cũng xem như có duyên với nhau, tôi có thể tự quyết định ưu đãi giảm 20% cho hai vị, đây là giá ưu đãi nhất của ốc đảo Venice chúng tôi rồi đấy.
Y cho rằng cho dù được giảm 20% thì hai người họ cũng không mua nổi căn nhà 100 m2.
- Tạ thiếu gia, hai vị này muốn mua căn biệt thự Nam Hồ.
Cô nhân viên đứng bên cạnh không nhịn được nói.
Nụ cười trên mặt thiếu gia họ Tạ lập tức trở nên gượng gạo, không kìm nỗi quan sát Hàn Đông một hồi, làm thế nào y cũng nhìn không ra hai người này lại đến đây để mua biệt thự Nam Hồ.
- Vậy à?
Trong lòng thiếu gia họ Tạ hiểu rõ, người có thể bỏ ra nổi số tiền lớn để mua biệt thự Nam Hồ ở ốc đảo Venice nhất định không đơn giản, xem ra cơ hội để biến cô gái xinh đẹp trước mặt thành của mình không lớn lắm.
Dù sao đối với y mà nói, cái mà y có thể mang ra chính là một lượng lớn tiền mặt, còn bây giờ hai người này dù cho không nhất định nhiều tiền hơn y, nhưng chắc chắn cũng là loại người giàu có, thế thì ý định dùng tiền để đạt được mục đích của y không khả thi chút nào.
“Tiếc thật.”
Trong lòng thiếu gia họ Tạ buồn bực vô cùng, lại không kìm nổi lòng nhìn gương mặt xinh đẹp say đắm lòng người của Kiều San San, thầm nghĩ:
“Cô gái như thế này, không vào tay ta, xem như ta đây sống phí một đời. Chờ ta từ từ thăm dò lai lịch bọn họ rõ ràng rồi, ta không tin là ở thành phố Ninh Hải này có người ta muốn mà không được.”
Tập đoàn Viễn Đại là công ty bất động sản lớn nhất tại thành phố Ninh Hải, có lẽ không thể dùng công ty bất động sản để miêu tả tất cả dịch vụ của tập đoàn này, trải qua quá trình phát triển vài năm gần đây, tập đoàn Viễn Đại đã phát triển nghiệp vụ bất động sản thành dịch vụ chủ chốt, trở thành tập đoàn đa dạng hóa gồm cả chế biến thực phẩm.
Công ty tập đoàn lớn như vậy không chỉ có sức ảnh hưởng tương đối lớn tại thành phố Ninh Hải, thậm chí trong tỉnh Giang Việt cũng có thế lực mạnh chống lưng. Hơn nữa ở Yến Kinh cũng có hậu thuẫn bí mật, mặc dù thiếu gia họ Tạ không biết rõ lắm, nhưng theo y thì chỉ cần quyết tâm nhắm vào ai thì không lý do gì không giải quyết kẻ đó được. Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt cũng thế, cô ta sớm muộn rồi cũng nằm trong lòng bàn tay y thôi.
- Thì ra hai vị đã chọn biệt thự Nam Hồ rồi
Thiếu gia họ Tạ giả vờ tỏ vẻ hăng hái nói:
- Vậy đi, tôi sẽ dẫn hai vị đi tham quan và giới thiệu kỹ về biệt thự Nam Hồ cho hai vị, có thể tự hào mà nói rằng, biệt thự Nam Hồ còn tốt hơn những gì chúng tôi đã quảng cáo, tôi tin rằng hai vị nhất định sẽ thích nó.
Y muốn nhân cơ hội này ngắm nhìn Kiều San San nhiều hơn, đồng thời thăm dò lai lịch của Hàn Đông và Kiều San San, để có cơ sở cho hành động tiếp theo.
Nếu y biết được người đàn ông đeo kính gọng đen đang đứng trước mặt này chính là vị chủ tịch thành phố mới nhậm chức, thì tính háo sắc của y dù có mạnh đến đâu cũng không dám đi cùng họ.
Y từng nghe cha y bàn luận về chuyện chủ tịch thành phố mới của thành phố Ninh Hải với mọi người, rằng Hàn Đông nếu không phải là mãnh long thì không qua sông, chốn quan trường tại thành phố Ninh Hải rồi sẽ náo nhiệt đây. Nếu có cơ hội trèo lên cây đại thụ này, thì tập đoàn Viễn Đại chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới.
Dĩ nhiên với bộ dạng hiện giờ của Hàn Đông, nếu không phải là người quen thân thì làm sao biết được hắn với vị chủ tịch thành phố mới đến là một cơ chứ.
- Không cần đâu, để hai cô nhân viên này đi cùng chúng tôi là được rồi.
Kiều San San không chút do dự từ chối vị thiếu gia họ Tạ.
Hàn Đông cũng thản nhiên nói:
- Được rồi, không làm phiền anh nữa, chúng tôi muốn đi xem nhà.
Giọng điệu của Hàn Đông tuy rất bình thản, nhưng lại mang khẩu khí không cho phép cưỡng lại.
Lúc này thiếu gia họ Tạ có cảm giác bản thân giống như đang đối mặt với một kẻ bề trên, khẽ rùng mình một cái, thầm nghĩ:
“Xem ra tên này có thể là cậu chủ của một công ty nào đó cũng nên. Quái lạ, sao trước giờ chưa từng thấy loại người như vậy nhỉ?”
Bị hai người họ cự tuyệt thẳng thắn thế này, thiếu gia họ Tạ cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ cười chào tạm biệt, sau đó hòa vào trong đám đông rời khỏi nơi đó.
Tuy nhiên trong thâm tâm y đã hạ quyết tâm một lúc nào đó phải giành lấy người phụ nữ này, cho dù phải dùng đến những thủ đoạn hèn hạ để đạt được mục đích.
Kiều San San quả là xinh đẹp vô cùng, mỗi một nụ cười, mỗi cái nhíu mày thật sự như muốn hút hồn người khác. Bởi thế nên trong lòng kẻ háo sắc thiếu gia họ Tạ này hiển nhiên như móng vuốt mèo không ngừng cào cấu, dù biết rõ việc giành lấy cô ta không hề dễ dàng gì nhưng y vẫn muốn thử.
Dưới sự dẫn dắt của hai cô nhân viên kinh doanh nhà, Hàn Đông và Kiều San San nhanh chóng quyết định mua căn biệt thự tốt nhất. Đó là căn biệt thự kiểu mẫu của ốc đảo Venice, hơn nữa trang trí lại đẹp, mua rồi có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào, rất phù hợp với yêu cầu của Hàn Đông và Kiều San San.
Căn biệt thự này có tên là Nam Hồ 1, đối diện với một hồ nước đẹp đẽ tĩnh mịch, bên bờ hồ là một hàng cây xanh, dưới nhà còn có một bãi cỏ xanh mướt thấp thoáng dưới bóng cây.
Sống trong căn biệt thự này quả thực cho ta cảm giác mặt hướng ra biển lớn, xuân về hoa nở. Điều này tuyệt đối đáng hưởng thụ trong chốn đô thị phồn hoa.
Trong khu biệt thự Nam Hồ tổng cộng có 8 căn là tốt nhất, đều vây quanh Nam Hồ. Do cách bố trí hợp lý, xanh hóa đúng chỗ, không bị ảnh hưởng lẫn nhau, hiếm thấy vô cùng.
- Chọn căn này vậy.
Kiều San San nhanh chóng quyết định.
Hàn Đông gật gù, hắn thật sự rất vừa ý căn biệt thự này, nghĩ thầm xem ra quảng cáo của tập đoàn Viễn Đại cũng không hoàn toàn là khoác lác.
Một hồi chuông vang lên, Hàn Đông lấy điện thoại ra xem, là Hàn Mạn Lương gọi đến, hắn cười cười nhận cuộc gọi.
- Ha ha, Hàn Đông, cậu đang làm gì thế? Tôi mang đến một người đẹp cho cậu này, mau mau chuẩn bị tiếp đón đi nhé.
Hàn Mạn Lương vừa nói vừa cười ha hả trong điện thoại.