Hàn Đông thản nhiên nói:
- Có quấy rầy gì đâu, đồng chí Hữu Hạ ngồi bên này đi.
Sau đó Hàn Đông ở khu tiếp khách ngồi xuống, Lôi Hữu Hạ đợi Hàn Đông ngồi xong, lúc này mới ngồi xuống, sau khi đợi Vương Lập Bình pha trà lui ra ngoài, anh ta mới nói:
- Chủ tịch, tôi đến báo cáo với anh một chút công tác thông tin hóa của Ủy ban nhân dân thành phố, thông qua công tác trước đây, công tác thông tin hóa của thành phố ta đạt được thành tích rất tốt, có điều đầu tư vào phương diện thông tin hóa vẫn không đủ, tôi và các ban nghành liên quan gặp một chút khó khăn, thảo luận một phương diện, để tiến thêm một bước thúc đẩy công nghiệp thông tin hóa của thành phố chúng ta, mời anh xem xem
Nói xong, Lôi Hữu Hạ cầm kế hoạch công tác trong tay hai tay đưa cho Hàn Đông.
Hàn Đông nhận bản kế hoạch công tác, trong lòng có chút nghi hoặc, căn cứ theo sự việc, dường như cũng không có việc gì đặc biệt quan trọng, sao mà Lôi Hữu Hạ lại tự mình chạy đến đây báo cáo.
“Cũng không biết Lôi Hữu Hạ rút cuộc có chủ ý gì.”
Hàn Đông vừa lướt qua xem kế hoạch công tác trong tay, vừa suy nghĩ âm thầm trong lòng, đặc biệt là xem trong kế hoạch công tác của Lôi Hữu Hạ, có nhắc đến tăng đầu tư, kỳ thực cũng không dính dáng gì đến tài chính bao nhiêu, 100 ngàn cũng không đến, quả thực là số bé nhỏ không đáng kể, anh ta lại thận trọng chạy tới đây báo cáo với mình, điều này rất có chút không bình thường.
Dựa theo phân công của Ủy ban nhân dân thành phố cho Phó chủ tịch, Lôi Hữu Hạ phụ trách công việc các mặt công nghiệp, khoa học kỹ thuật, an toàn sản xuất, giám sát chất lượng kỹ thuật, giám sát bảo quản thực phẩm dược phẩm, công nghệ thông tin. Phân quản công tác của các mặt kinh tế Thành ủy, Cục khoa học Kỹ thuật, Cục công nghệ thông tin, Cục giám sát chất lượng, Cục quản lý giám sát thực phẩm dược phẩm, Cục giám sát an toàn, liên hệ liên hiệp, Cục điện lực thành phố Ninh Hải, Cục hàng hải thành phố Ninh hải, Cục Bưu Chính, điện tín, di động.
Về mặt công tác thông tin, trong công tác phân quản của Lôi Hữu Hạ, cũng không có gì đặc biệt quan trọng, anh ta lại làm ra bản kế hoạch công tác như vậy, dường như mục đích gì cũng không viết lên trên này.
Lúc Hàn Đông xem, Lôi Hữu Hạ ở một bên giải thích một vài nội dung quan trọng trong đó.
Thái độ này của anh ta, càng khiến Hàn Đông thêm nghi hoặc.
- Uhm, kế hoạch rất tốt, đối với việc tăng cường công tác thông tin của thành phố chúng ta, có thể phát triển tác dụng thúc đẩy không nhỏ, mấu chốt là phải quyết định tốt. Chủ tịch Lôi là phân quản công việc về phương diện này, việc này thì mong Chủ tịch Lôi hao tâm vậy.
Hàn Đông xem xong bản kế hoạch thản nhiên nói, bất kể là Lôi Hữu Hạ có chủ ý gì, thì đối với bản kế hoạch này mà nói, căn bản không đáng để Hàn Đông nhúng tay vào, bởi vậy Hàn Đông cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, trực tiếp đưa việc này giao cho anh ta đi xử lý. Nếu như sau này lại xuất hiện vấn đề gì, Hàn Đông bất cứ lúc nào cũng có thể kêu ngừng.
Lôi Hữu Hạ dường như sớm dự liệu được việc này, anh ta mỉm cười nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của Chủ tịch Hàn, tôi sẽ đem hết sức mình làm tốt việc này.
Sau đó, Lôi Hữu Hạ lại từ từ báo cáo cho Hàn Đông một vài sự việc, chủ yếu là công việc của anh ta được phân.
“Nghe việc anh ta báo cáo, hình như cũng là vấn đề xảy ra gần đây.”
Hàn Đông vừa nghe, trong lòng vừa thầm cân nhắc,
“Nhưng anh ta rút cuộc là có chủ ý gì, lẽ nào anh ta lại trở mặt với Tống Kiến Quốc rồi.”
Nếu không như vậy, Hàn Đông rất khó nghĩ thông suốt Lôi Hữu Hạ sao mà đột nhiên báo cáo công việc với mình tốt như thế, trước đây Lôi Hữu Hạ cho dù có việc gì tìm Hàn Đông báo cáo, cũng không tỉ mỉ như vậy, và có bộ dạng giải quyết công việc chung.
- Chủ tịch, về mặt công tác, có vài chỗ làm không được hoàn thiện, cũng mong được Chủ tịch chỉ bảo.
Báo cáo một hồi, Lôi Hữu Hạ liền có thái độ thành khẩn mong Hàn Đông sau này chỉ bảo nhiều thêm.
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Lôi trong quá trình làm việc ở thành phố Ninh Hải, đã làm rất nhiều công việc, tôi cũng tin tưởng vào năng lực công tác của Chủ tịch Lôi, công việc cụ thể tôi đương nhiên không thể chỉ huy bừa, dù sao Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta là một chỉnh thể, đồng thời cũng là một chỉnh thể phân công công việc, trên cơ sở phân công, mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng hoàn thành sứ mệnh trên vai chúng ta
- Chủ tịch Hàn nói quá đúng, chúng ta là một khối, bất kỳ công việc nào cũng là vây quanh mục tiêu công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, phương châm tiến hành,, là dưới sự phân công, cũng cần đồng lòng rất nhiều.
Lôi Hữu Hạ dường như có chút xúc động nói.
“Xem ra giữa anh ta và Tống Kiến Quốc, chắc chắn là xảy ra vấn đề gì rồi, nếu không như vậy sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ nói:
“Nếu đã là như vậy, vậy thì quả thật là một việc tốt, nếu như anh ta quả thật có thể đứng về phía mình, vậy thì trên phương diện này mình đối với sức khống chế của Ủy ban nhân dân thành phố tăng lên rất nhiều rồi, ngoài ra mặt khác lại có thêm một phiếu thường ủy, lời nói trước mặt hội nghị thường ủy càng lớn.”
Nếu như đem Lôi Hữu Hạ kéo được về, vậy thì Hàn Đông bên này đã có năm phiếu, lại đem Bí thư Đảng ủy Công an Trình Dũng chuyện gì đều cũng đối đầu với Lam Nghiệp tính thêm vào, vậy thì Hàn Đông có sáu phiếu rồi, nếu đúng như vậy Hàn Đông trong cả thành phố NInh Hải quyền phát biểu tăng lên rất lớn rồi.
Bằng trực giác, Hàn Đông cảm thấy Lôi Hữu Hạ chắc là phát sinh chuyện gì không vui với Tống Kiến Quốc, nếu không như vậy, Lôi Hữu Hạ sẽ không có thái độ như vậy đối với mình.
Bất kể là như thế nào, Hàn Đông chắc chắn cần phải từ từ nắm bắt cơ hội lần này, bởi vậy trong lúc nói chuyện, rất nhiều lần nói đến lợi ích chung, các vấn đề hợp tác….
Mà phản ứng của Lôi Hữu Hạ, cũng dường như trong dự liệu của Hàn Đông, càng tăng thêm chắc chắn dự đoán của Hàn Đông.
Lôi Hữu Hạ ở trong phòng làm việc của Hàn Đông gần một tiếng đồng hồ, hai người quả thật nói rất nhiều chuyện, gần đến lúc tan làm, Lôi Hữu Hạ mới đứng dậy cáo từ.
- Tôi tiễn Chủ tịch Lôi.
Hàn Đông cười nói, đích thân tiễn Lôi Hữu Hạ đến bên ngoài hành lang.
- Chủ tịch Hàn xin dừng bước.
Lôi Hữu Hạ khôi phục dáng vẻ khách khí, sau khi cùng Hàn Đông bắt tay liền bước vững vàng xuống lầu.
Hàn Đông cười cười, quay người trở về văn phòng.
Lúc này, từ góc khuất của hành lang bên trái, một bóng người lén lút đi ra.
Người này là Phó trưởng ban thư ký Trương Thiếu Vinh, anh ta vừa mới lên lầu, vốn dĩ là chuẩn bị tìm Trưởng ban bí thư Vương Tĩnh kí một văn kiện, nhưng vừa mới lên, liền nghe thấy âm thanh nói chuyện của Hàn Đông và Lôi Hữu Hạ, anh ta liền nhanh chóng núp đến góc cua của hành lang, cẩn thận nghe lén.
“Hàn Đông đã tiễn Lôi Hữu Hạ ra đến bên ngoài.”
Trương Thiếu Vinh vẻ mặt kinh ngạc bất định,
“Hai người bọn họ rút cuộc đang làm gì?”
Trương Thiếu Vinh có thể lên làm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, hoàn toàn là dựa vào đề bặt của Phó chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc, nói cách khác, anh ta căn bản không thể nhanh như vậy làm đến cấp bậc Cục trưởng. Bởi vậy anh ta đối với Tống Kiến Quốc vô cùng trung thành, anh ta đối với tình hình bây giờ của Ủy ban nhân dân thành phố đương nhiên rất rõ, hiểu được ngày tháng của Tống Kiến Quốc kỳ thực cũng không dễ chịu gì, trong các Phó chủ tịch của Ủy ban nhân dân thành phố, rất nhiều người đã hướng về Hàn Đông. Mà bây giờ, anh ta lại gặp phải việc như vậy, trong lòng thay Tống Kiến Quốc lo lắng, bối rối.
Lúc này, Trương Thiếu Vinh cũng bất chấp mọi thứ, đạp mạnh chân xuống lầu, đến văn phòng của Tống Kiến Quốc.
- Chủ tịch Tống, vừa mới rồi lúc tôi lên lầu, gặp chủ tịch Lôi, anh ta vừa mới từ văn phòng làm việc của Hàn Đông đi ra, Chủ tịch Hàn còn đưa anh ta đến đầu bậc thang.
- Thật sao?
Lông mày của Tống Kiến Quốc chau lại,
- Anh nhìn thấy rõ chứ?
- Tuyệt đối không sai, tôi lúc đó đứng ở một phía nghe, bọn họ còn đi trên hành lang nói chuyện một hồi, xem ra dáng vẻ rất tâm đầu.
Vì muốn Tống Kiến Quốc tin lời mình, Trương Thiếu Vinh quả thật không tiếc nói phét lên một chút.
Tống Kiến Quốc vừa nghe, sắc mặt càng trở nên rất khó coi.
- Ừ, tốt lắm, việc này tôi đã biết rồi.
Tống Kiến Quốc nói,
- Thiếu Vinh anh đi làm việc của anh đi.
Trương Thiếu Vinh đoán Tống Kiến Quốc lúc này tâm trạng rất buồn bực, ông ta cũng không nói nhiều, dù sao anh ta chính là đến mật báo.
- Tên kia, đúng là không biết xoay chuyển.
Tống Kiến Quốc buồn bực nghĩ đến, anh ta hiểu rõ Lôi Hữu Hạ vì sao lại đi đến chỗ Hàn Đông báo cáo công việc,
“Bây giờ kẻ địch lớn nhất không phải ai khác, chính là Hàn Đông, sao mà không thể bỏ qua một chút ân oán như vậy nhỉ. Lại nói, việc giữa con cái, người lớn luôn nhớ cũng không có ý gì.”
Dưới sự chủ động liên hệ của Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh, Tống Kiến Quốc và Vương Vĩnh Ninh cùng đi ăn một bữa cơm, có một vài chuyện cần giao lưu sâu hơn, hai bên quả thật đạt được bước đầu hiệp nghị hợp tác. Nhưng Tống Kiến Quốc không ngờ được là, mình đem việc này để lộ cho Lôi Hữu Hạ, đã nhận được bất mãn quyết liệt của Lôi Hữu Hạ, đoán chừng điều này chính là nguyên nhân chủ yếu của việc Lôi Hữu Hạ đột nhiên đi đến chỗ Hàn Đông.
“Lôi Hữu Hạ như vậy, hoàn toàn là không phân rõ mâu thuẫn lần này à.”
Tống Kiến Quốc buồn rầu cau mày,
“Bây giờ mục đích chủ yếu là loại bỏ Hàn Đông, cùng Vương Vĩnh Ninh hợp tác tạm thời thì có sao cơ chứ, không ngờ ông ta cứ mãi ghim sự việc trước đây, đúng là đồ cứng nhắc.”