Chương 104: An Quốc Chi Sách, Văn Cung Ngũ Hưởng (1)
Không chỉ trong trạch viện Phủ Quân.
Toàn bộ trên dưới Phủ Nam Dự mấy trăm vạn bách tính cũng đều tận mắt nhìn thấy kỳ tích bậc này.
Có một vài bách tính còn quỳ lạy trên đất.
Miệng hô to thần linh hiển linh, có một vài lão giả cũng kinh hô lên, sau đó cực kỳ vui mừng tuyên cáo đây là trời ban điềm lành, trong tương lai phủ Nam Dự sẽ mưa thuận gió hòa.
Bên ngoài phủ Nam Dự.
Trên đường lớn.
Ba cỗ xe ngựa đang chạy chầm chậm, ngồi trong xe ngựa là ba vị phu tử, bọn họ vừa đi hàng yêu trở về. Hàng yêu liên tục mấy ngày cũng làm cho bạn họ thấy hơi rã rời, lúc này, bọn họ đang nghỉ ngơi ở trong xe.
Nhưng mà vào lúc này, theo sự xuất hiện của cầu vòng, ba vị phu tử dường như là có cảm ứng, bừng tỉnh trong nháy mắt.
Vén rèm xe lên, không đợi gia nhân mở miệng, bọn họ đã thấy luồng sáng chiếu thẳng lên mây kia.
“Bạch hồng quán nhật, lại có dị tượng bậc này, Phủ Nam Dự đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện điềm lành như vậy? Nhanh nhanh, nhanh, đi vào phủ.”
Lưu phu tử kinh ngạc, đợi sau khi lấy lại tinh thần, ông ta lập tức bảo mã phu nhanh chóng đánh xe.
“Bạch hồng quán nhật, phương hướng là... Phủ viện, Lưu phu tử, Trần phu tử, là phương hướng phủ viện, chẳng lẽ lại có người viết ra tuyệt thế văn chương, dẫn tới đất trời hiện lên cảnh tượng kì dị?”
Tề phu tử mở to hai mắt nhìn xem, ông ta nhạy bén phát hiện vị trí của bạch hồng hình như là hướng của phủ viện.
“Đúng là hướng phủ viện, nhưng mà cũng không nhất định là bên trong trường thi, chúng ta nên nhanh chóng trở về, đợi đến đó mới biết được.”
Trần phu tử mở miệng.
Ba vị phu tử có thể xem là còn khá trầm tĩnh, nhưng nếu như bọn họ có thể khống chế được tiếng hít thở của mình một chút, vậy thì lại càng hoàn mỹ.
Bên trong trường thi phủ Nam Dự.
Luồng sáng xung thiên bắn thẳng lên bầy trời.
Dị tượng xảy ra làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, bao gồm cả Hứa Thanh Tiêu.
Hắn tự nhận rằng thiên văn chương này của mình viết không tệ, ít nhất thì hắn cũng đã viết ra được tất cả những gì trong lòng mình muốn nói.
Nhưng điều mà hắn không nghĩ đến chính là thiên văn chương này lại dẫn đến dị tượng bậc này.
Có cần khoa trương như vậy không hả?
Hào quang này hình như hơi lớn nhỉ?
Nhưng rất nhanh thôi, Hứa Thanh Tiêu lấy lại tinh thần.
Cái gọi là văn chương sách luận, chính là lập ý trước, nói cho mọi người biết rằng ta muốn nói gì, sau đó nói đến vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào, ngay sau đó là phương pháp giải quyết.
Văn chương tốt hay xấu, đơn giản ở hai điểm, lập ý có hay không, phương án có hay không.
Dưới góc độ khách quan mà nói, Hứa Thanh Tiêu cho rằng mình đã lập ý vô cùng tốt, bởi vì nó bén nhọn, vạch ra vấn đề cấp thiết hiện nay của Đại Ngụy.
Hơn nữa còn là vấn đề chí mạng, liên lụy đến không chỉ là Hoàng đế, mà còn là quốc gia, thiên hạ bách tính, từ hoàng quyền quý tộc, cho tới lê dân bách tính, cho nên lập ý vô cùng tốt.
Mà phương án giải quyết có tốt hay không?
Nhất định cũng là vô cùng tốt.
Khái niệm ngân hàng Đại Ngụy này có thể nói là một thứ đã vượt qua thời đại. Hơn nữa nếu như có sự quản lý của Nho gia mà nói thì đây chính là một thần khí lợi quốc.
Ngươi hỏi, có khuyết điểm gì hay không?
Vậy thì chắc chắn là có. Nhưng mà khuyết điểm này lại không chút liên quan nào đến ngân hàng mà là ở chỗ xem xem hoàng đế sẽ sử dụng nó như thế nào.
Nếu như dùng tốt, vậy sẽ ích nước lợi dân.
Nếu như dùng không tốt, vậy thì sẽ hại nước hại dân.
Nhưng điều này cũng có ảnh hưởng gì đến ngân hàng Đại Ngụy đâu.
Ngân hàng này, có thể xem là thần khí trấn quốc, vượt qua cả thiên quân vạn mã.
Nói tóm lại.
Thiên văn chương này có tốt hay không?
Tốt.
Hơn nữa lại còn tốt đến không bắt bẻ được gì.
Thường thì văn chương thế này người ta sẽ gọi là tuyệt thế văn chương, cũng có thể xưng là thiên cổ sách luận.
Nhưng mà, cũng vào lúc này.
Kinh đô Đại Ngụy.
Keng!
Keng!
Keng!
Keng!
Keng!
Đông vực Hoàng đô, bên trong Văn Cung to lớn hùng vĩ năm tiếng chuông oanh tai vang lên.
Kinh động đến toàn bộ quốc đô.
“Là Thánh chung, Thánh chung tự vang lên năm lần, là tuyệt thế văn chương, có người viết ra tuyệt thế văn chương.”
Giọng của một vị đại Nho vang lên, lộ ra vẻ cực kỳ kích động.
“Thánh chung vang lên năm lần, chính là tuyệt thế, lợi quốc lợi dân, là người phương nào đã viết ra tuyệt thế văn chương vậy?”
Giọng của một vị đại Nho khác vang lên, trần đầy rung động.
“Tốt, tốt, tốt, thời gian trôi qua đã năm năm, vậy mà tuyệt thế văn chương lại hiện ra ở Đại Ngụy một lần nữa, tốt, tốt, tốt, trời giúp Đại Ngụy, trời giúp Đại Ngụy.”
Từng giọng nói vang vọng toàn bộ Hoàng đô.
Vô số phỏng đoán được nêu ra. Tuyệt thế văn chương được viết ra hoặc là để trấn tà, hoặc là sách luận vì nước vì dân, bất luận là loại nào trong hai loại kia thì đối với Đại Ngụy mà nói, đều là chuyện tốt.
Bên trong hoàng đô Đại Ngụy.
Một âm thanh cũng theo đó mà vang lên.
“Bẩm bệ hạ, Tinh Thiên viện truyền tin tức đến, phủ Nam Dự hiện lên dị tượng, là bạch hồng quán nhật.”
“Trong kinh thành, Văn Cung Đại Ngụy, Thánh chung vang lên năm tiếng, chính là biểu hiện cho sự xuất thế của tuyệt thế văn chương.”
Giọng nói dễ nghe vang lên, rất nhanh sau đó, giọng nói trầm tĩnh khác lại vang lên.
“Tra, là người phương nào.”
“Nói Tinh Thiên viện đi điều tra, người gây ra dị tượng này là văn hay võ.”
Giọng nói ngừng lại.
Một bóng người tuyệt mỹ rời khỏi cung điện.
Mà trong Văn Cung Đại Ngụy, Hạo nhiên chính khí xung thiên không nhập vào thiên khung bên trên, tốc độ nhanh đến nổi mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Cách đó ngàn dặm.
Phủ đô Nam Dự.
Khi mọi người ở đây còn đang chấn kinh, một cảnh tượng làm cho mọi người càng thêm ngạc nhiên xuất hiện.
Hạo nhiên chính khí kinh khủng giống như một dòng sông lớn, như mưa trút xuống trút vào trên người Hứa Thanh Tiêu.
Bao nhiêu Hạo nhiên chính khí nồng đậm như thế toàn bộ chảy vào trong cơ thể hắn, rót vào Văn trì.
Luồng Hạo nhiên chính khí dày đặc kia sau khi chui vào trong cơ thể hắn thì hóa thành từng luồng khí màu tím.
Thời gian khoảng chừng một nén nhang.
Phủ Quân, ba vị phu tử còn có không ít Nho sinh tất cả cùng tụ tập lại ở bên ngoài phủ viện.
Trong đó đang thi, bọn họ không thể vào bên trong được, đây chính là luật pháp Đại Ngụy, cho dù có chuyện lớn hơn đi chăng nữa cũng không được phép vi phạm, bằng không sẽ là đại tội.
“Đây là Thánh nhân chi khí.”
Lưu phu tử chỉ vào luồng Hạo nhiên chính khí kia, thân thể không nhịn được run nhẹ.
“Từ phía tây mà đến, đó là hướng của quốc đô Đại Ngụy.”
“Quốc đô? Đó chính là Văn Cung, bạch hồng quán nhật, chỉ có văn chương tuyệt thế mới có thể dẫn đến dị tượng bậc này, đáng sợ hơn nữa là lại được gia trì bởi bao nhiêu Hạo nhiên chính khí thế này, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có duy nhất Hứa Thanh Tiêu mới có thể tạo ra động tĩnh lớn đến thế này.”