Chương 124: Chậm rãi
Hình Hà Sầu ho khan vài tiếng, dùng nắm đấm che miệng nói:
- Không sao.
- Mấy ngày nay tôi vội vàng xử lý vài vụ án cùng một lúc, khụ khụ, không được chợp mắt, nên tới lấy chai thuốc an thần…
Vụ án? Đuôi lông mày của Vạn Lý Phong Đao nhếch lên, trong lòng hiếu kỳ, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn không hỏi.
Hình Hà Sầu thấy vẻ mặt của đối phương, cười cười, đưa túi văn kiện lên tay của Vạn Lý Phong Đao nói:
- Chỉ là án mưu sát người chơi liên hoàn mà thôi, chúng tôi đã treo thưởng trên diễn đàn.
- Độ khó nằm trong khoảng Lv7, nếu cậu muốn thì cũng có thể thử một chút.
Vạn Lý Phong Đao tò mò tiếp nhận túi hồ sơ, mở nó ra, đọc thầm văn bản:
- Trò chơi… Bì ảnh?
- Đệt, cái thời tiết quỷ quái này.
Trình Văn ấn tàn thuốc vào cái gạt tàn bẩn đen kịt, vặn nắp chai nước khoáng, rồi thuận tay tắt trang web cá độ.
Hắn cắt đầu đinh, mặc chiếc quần cộc in hoa lưng rộng, dáng người bình thường, cánh tay và ngực không mấy cơ bắp vẽ đầy hình xăm Thanh Long xanh xanh đỏ đỏ.
Mặt mũi dữ tợn, khảm vào khuôn mặt hắn là đôi mắt xếch hung ác ngang ngược – hắn rất thích dùng đôi mắt này nhìn người khác từ trên xuống dưới, cho đến khi đối phương ngoan ngoãn dời tầm mắt.
Vô công rỗi nghề, du côn, côn đồ là những danh hiệu của hắn. Còn ăn cắp cướp bóc, ép mua ép bán là những nghề chính của hắn.
- Anh trai! Mở cửa!
Cửa căn phòng trọ tồi tàn bị đập phát ra tiếng kêu, giọng nói của Trình Vũ - em trai hắn vang lên ngoài cửa.
- Gọi hồn à!
Trình Văn hùng hùng hổ hổ đứng dậy, kéo cửa ra, Trình Vũ nhanh chóng vọt vào, tiện tay đập một phát lên cửa, đưa tờ giấy vào sát mũi Trình Văn:
- Nhìn này.
- Nhìn mẹ mày chứ.
Trình Văn giật trang giấy xuống, cau mày nhìn lướt qua.
[Thông báo tìm người: Phương Nhị Trụ, nam, hai mươi mốt tuổi, người thành phố Ân, cao một mét bảy hai, nặng ba mươi sáu kg, tóc ngắn, gặp vấn đề về đầu óc, lạc đường ở Thành Nam chiều ngày hai mươi ba tháng sáu.
Khi lạc đường trên người mặc chiếc áo thun màu đen, quần thể thao màu xám, giày thể thao màu xanh lam. Đến nay vẫn chưa về.
Nếu ai nhìn thấy người này, xin liên hệ với gai đình chúng tôi, gia đình sẽ tạ ơn bằng mười vạn tiền mặt!
Số điện thoại liên lạc: 188 * **
Ngày ba mươi tháng sáu năm 2019.]
Trình Văn ngẩng đầu lên, nói với Trình Vũ:
- Mười Vạn?
Trình Vũ rất hưng phấn, chỉ vào người thanh niên trong bức ảnh trên tờ thông báo tìm người nói:
- Mười Vạn.
- Này, gọi điện thử không? Cứ nói đại một địa chỉ nào đó, bảo là chúng ta đã thấy thằng ngu này ở đó, nói không chừng có thể với đến tay trăm ngàn tệ tiêu xài đấy.
Đáng tiếc, thanh niên lạc đường này mắt vẹo miệng méo, không giống với Trình Văn Trình Vũ chút nào, chứ không có thể giả dạng thành người lạc đường lúc đó càng với đến tay được nhiều tiền hơn.
- Làm.
Trình Văn gật đầu, ngồi trên ghế, lấy điện thoại bấm theo số liên hệ trên tờ thông báo gọi đi.
Tút, tít, tút.
Không lâu sau cuộc gọi được kết nối, trong lúc Trình Văn Trình Vũ không ngừng mắng nhiếc, định cúp máy, thì đầu bên kia bắt máy.
- Alô! Ai vậy!
Đầu bên kia là giọng nói cực kỳ vang dội của bà lão, trong lòng Trình Văn Trình Vũ cực kỳ vui mừng.
Nếu muốn đi lừa, người già là đối tượng tốt nhất để ra tay.
Hơn nữa nghe giọng đối phương có hơi chậm chạp, nói rõ tai của bà lão không nghe được, lãng tai, chắc chắn đầu óc cũng mất đi nhanh nhẹn.
Trình Văn đưa mắt, Trình Vũ lập tức hiểu ý, khép cửa sổ trong phòng lại, cầm chiếc điều khiển đặt trên sạp gỗ lớn tắt TV.
Trình Văn hắng giọng, nói to vào chiếc điện thoại:
- Alô? Bà ơi, tôi có tin tức của Phương Nhị Trụ!
- A?
Bà lão im lặng một lúc, chợt kích động gào lên:
- Nhị Trụ? Nhị Trụ! Bà nội tìm con rất cực khổ…
Giọng nói của bà bỗng nghẹn ngào, người còn chút lương tri sẽ dâng lên lòng trắc ẩn, nhưng Trình Văn Trình Vũ chỉ liếc nhau, trong con ngươi đều là vui sướng.
-Trình Văn nói to:
- Bà à.
- Chúng tôi gặp Nhị Trụ trên đường, nên dẫn cậu ấy về nhà, rồi cho cậu ấy tắm rửa, cho cậu ấy ăn cơm. Lang thang một ngày trên đường nên rất mệt mỏi, bây giờ đã ngủ rồi.
Bà lão vội vàng nói:
- Vâng! Thằng bé rất thích ngủ, cứ để nó ngủ đi, chớ quấy rầy nó.
Trình Văn thả chậm giọng nói:
- Bà này, tôi thấy trên thông báo tìm người đi lạc có thưởng mười vạn tiền mặt…
- Đúng, đúng, thằng bé Nhị Trụ quá đáng thương, từ nhỏ đã không cha không mẹ, ngay cả lúc đi lạc cũng chỉ có bà lão này đi tìm nó, còn phải lấy tiền mua quan tài nhờ người đi tìm… Trời ơi, cảm ơn trời đất, cuối cùng đã tìm được.
Trong lòng Trình Văn vui mừng tột độ, đối phương ngoại trừ bà lão này ra thì không có ai khác, như vậy càng dễ dàng ra tay.
Lúc này quyết định, mở miệng nói:
- Bà ơi, chúng tôi ở nhà trông nom Nhị Trụ không cho hắn chạy loạn, hay là bà cứ mang tiền đến dây, địa chỉ của chúng tôi là…
Trình Văn nói xong địa chỉ, sau khi liên tục xác nhận bà lão đã ghi địa chỉ lên giấy, mới cúp điện thoại.
Mười vạn tệ*, đối với dạng người côn đồ, lưu manh như Trình Văn Trình Vũ mà nói đã đủ để mạo hiểm một lần.
*10 vạn tệ tương đương 350 triệu VND.
Nếu bà lão chịu “Phối hợp” vậy thì vạn sự đại cát.
Còn không “Phối hợp”, hai người có thể cướp tiền rồi tẩu thoát.
Hai người lo lắng đợi trong phòng trọ, chờ từ xế chiều đến chạng vạng tối, rồi đêm khuya, cơm cũng không thèm đoái hoài.
Trình Văn đợi trong phòng, Trình Vũ thì xuống lầu một, đứng bên đường đợi bà lão, hai người đã hút mấy bao thuốc, đế giày dính toàn tàn thuốc.
Trình Vũ nhìn mặt trăng treo trên cao trong màn đêm, cảm nhận cái lành lạnh của gió đêm, đập con muỗi trên cánh tay.
- Đệt, mụ già đáng chết không phải không tới chứ.
Trong lúc đang phàn nàn, bỗng từ góc khuất của con đường có một bà lão chậm rãi đi tới.