Chương 148: Còn Một Tên Nằm Vùng Nữa (1)
Vị đại nhân đấy khống chế cục diện, cho nên hắn cũng không nói gì thêm nữa.
Bạch Y Môn là tổ chức gì?
Tổ chức tạo phản, sợ nhất là cái gì? Không phải là bị bắt, mà là bị nhổ tận gốc, đó là lý do tại sao Bạch Y Môn liên lạc với nhau lại rất phiền toái, ngoại trừ cao tầng quen biết lẫn nhau, những người khác ngay từ đầu đã không biết ai vào ai rồi.
Cho nên không biết đâu mà mà lần.
Nhưng hôm nay sự xuất hiện của Hứa Thanh Tiêu, khiến hắn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng mà móc nối những chuyện xảy ra với Hứa Thanh Tiêu trong khoảng thời gian này, hắn đã ngẫm ra được hoàn toàn.
Một người bình thường, đến tập võ cũng tập không nổi, đọc sách cũng đọc không xong, đừng nghe lời khoác lác ở huyện Bình An rằng Hứa Thanh Tiêu đọc một đống sách mà lớn lên.
Hắn biết rõ, Hứa Thanh Tiêu vốn dĩ không phải loại người đọc sách.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu chỉ trong vòng một tháng, hoàn thành một cú lột xác vượt mức, không chỉ nguyên phẩm giá, càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là, Hứa Thanh Tiêu đi đến phủ Nam Dự còn làm một bài thiên cổ danh từ, này còn chưa hết, lúc phủ thí còn làm ra tuyệt thế văn chương.
Đây đúng là chuyện không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn suy nghĩ, vẫn luôn ngẫm nghĩ.
Tại sao bỗng nhiên Hứa Thanh Tiêu lại một bước lên trời vậy?
Mãi cho đến tận vừa nãy, hắn vẫn nghĩ mãi không ra, nhưng ngay bây giờ, hắn đã hiểu thông được tất cả.
Trong vòng một tháng, Hứa Thanh Tiêu có thể thoát thai hoán cốt, một bước lên trời, chắc chắn đằng sao có người nào đó.
Nhưng người nào sẽ thả Hứa Thanh Tiêu vào huyện Bình An này tận hai mươi năm?
Tiếp đó bỗng nhiên Hứa Thanh Tiêu một bước cất lên trời?
Là ai, có thể khiến Hứa Thanh Tiêu trong vòng một đêm nổi danh cả thiên hạ?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng.
Đó chính là Bạch Y Môn!
Chí có Bạch Y Môn, mới làm ra được đến nước này, bất cứ tổ chức nào, thế lực nào, người nào cũng không thể làm được đến mức này.
Đấy chính là lý do mà Trần bộ đầu thẳng thắn cho rằng Hứa Thanh Tiêu chính là vị tai to mặt lớn giấu mình trong huyện Bình An.
Về phần sao lại giấu sâu như vậy?
Thì Trần bộ đầu không có chút nghi ngờ nào.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hứa Thanh Tiêu giấu sâu, Trần mỗ hắn đây chẳng lẽ cũng không sâu à?
Khả năng tự mình suy diễn của Trần bộ đầu đúng là tài thật.
Thậm chí còn khiến Hứa Thanh Tiêu không thể không nói, hắn ta đã vun vén hoàn hảo ghê.
Nói thật, trong chốc lát này đến cả Hứa Thanh Tiêu cũng không thể nghĩ ra được câu trả lời vẹn toàn như vậy.
Đúng là quá được rồi, không cần mình bịa lý do để giải thích, Trần bộ đầu đã tự mình nghĩ hộ luôn rồi.
Nhưng mà, đại nhân vật là có ý gì?
Huyện Bình An còn có một đệ tử của Bạch Y Môn ư?
Hơn nữa nghe ý của Trần bộ đầu, còn có vẻ không phải đệ tử bình thường.
Trong lòng tuy có thắc mắc, nhưng Hứa Thanh Tiêu ém đi hết, vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói:
"Ngươi có thể đoán ra được thân phận của ta, cũng coi là thông minh."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, cũng coi như là một cách đáp lại.
"Xin đại nhân thứ tội, môn quy sâm nghiêm, không cho phép thuộc hạ hỏi nhiều, nếu không phải do đại nhân đã xuất hiện, thì thuộc hạ đúng thật khó mà đoán ra được."
Trần bộ đầu quỳ một chân trên đất, vô cùng cung kính với với Hứa Thanh Tiêu.
"Được rồi, ngồi đi."
Hứa Thanh Tiêu rót cho mình chén trà, uống một ngụm, chép miệng một cái rồi tiếp tục nói:
"Biết ta gọi ngươi đến là cần chuyện gì không?"
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, dùng cách này, lừa gạt tin tức.
Tính kỹ thì không cao tay, nhưng có hiệu quả là được.
Trần bộ đầu nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đáp:
"Đại nhân tìm thuộc hạ đương nhiên là về việc tìm di bảo của Võ Đế."
Hắn mở miệng, nói vậy.
Di bảo của Võ Đế?
Trong chớp mắt, Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc, khoan phải nói đúng ra là hắn thật sự không biết di bảo của Võ đế là cái gì.
Nhưng chỉ trong chớp mắt ấy, Hứa Thanh Tiêu đã biết đồ mà Ngô Ngôn giao cho mình là gì rồi.
Quả nhiên trong huyện Bình An này có cất giấu một thứ.
Hơn nữa còn là di bảo của Võ Đế.
Manh mối ghi trên cuốn ghi chú, chỉ hướng về huyện Bình An.
Mà di bảo của Võ Đế, hóa ra là giấu ở trong huyện Bình An.
"Minh nguyệt sơn thượng minh nguyệt quang, duyên pháp tự tại âm dương trung."
(Trên đỉnh Minh Nguyệt sáng ánh trăng, duyên phận tự giữa đường âm dương.)
Không có gì bất ngờ xảy ra hết, hàm ý của câu nói này chính là vị trí cụ thể của di bảo Võ Đế, cùng với cách để mở nó ra.
Mình ăn may thật đó.
Đúng là tự mình đánh bậy đánh bạ cũng mò ra được một chuyện kinh thiên động địa.
Khó trách Trình Lập Đông lại kích động đến thế.
Không ngờ là di bảo của Võ Đế.
Võ Đế?
Không đúng, Võ Đế là hoàng đế đời trước, lão ta thì có cái di bảo quái nào?
Ờ cứ cho là di bảo đi, cũng không thể để ở huyện Bình An được.
Logic không ăn khớp gì hết.
Nhưng những thứ này tạm thời không tính là gì hết, giống như lý do tại sao Kim Ô tôi thể thuật lại xuất hiện ở huyện Bình An ấy.
Cái logic đấy cũng có khớp đâu.
Nhưng phải thông qua việc tự mình điều tra một phen, thì tất cả đều đã rõ hết rồi.
Suy nghĩ một lúc cũng đúng, giống cuốn tiểu thuyết kiếp trước vậy, cho dù cuốn tiểu thuyết đó có sáo rỗng đến đâu, cũng không thể không có câu văn nối ý cho câu văn tiếp theo chứ?
"Ừ."
"Người điều tra như thế nào rồi?"
Hứa Thanh Tiêu lại nhấp một ngụm trà, bình tĩnh hỏi.
"Bẩm đại nhân, chục năm nay thuộc hạ vẫn luôn điều tra kỹ lưỡng, đúng thật là có phát hiện ra được một chút đầu mối."
"Trong huyện Bình An không có ngọn núi nào là núi Minh Nguyệt hết, có điều có một ngọn núi, mấy chục năm trước tám thôn xung quanh huyện Bình An đều sẽ tập chung đến đây, là ngọn núi dùng để ngắm trăng."
"Gọi là núi Vọng Thu, đó là lý do mà thuộc hạ cho rằng đấy có khả năng chính là núi Minh Nguyệt."
Trần bộ đầu chăm chú nói, hắn đã điều tra hơn chục năm rồi vẫn không mò ra được tăm hơi của núi Minh Nguyệt, nhưng lại phát hiện ra được một ngọn núi chuyên để ngắm trăng.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Bản thân hắn đến tận giờ cũng chưa từng nghe thấy có núi nào là núi Minh Nguyệt cả.
Có cố tìm thì chắc chắn tìm cũng không ra.
Nhưng đổi lại theo tư duy logic thì đúng là rất có thể.
"Ừ, cũng có chút tác dụng đấy."
"Đúng rồi, lúc Ngô Ngôn đến huyện Bình An, sao ngươi mãi không giao tiếp với hắn? Thiếu chút nữa là làm lộ thân phận của ta."
Nửa câu đầu của Hứa Thanh Tiêu mang ý khen, nhưng nửa sau tức thì đã thay đổi, mang theo ý trách mắng.
Trong nháy mắt, Trần bộ đầu đã quỳ sụp trên mặt đất, có chút sợ hãi nói.
"Xin đại nhân thứ tội, sự thật không phải là thuộc hạ không muốn liên lạc, mà xung quanh có rất nhiều tai mắt, hơn nữa Ngô Ngôn lúc còn sống hơi liều lĩnh, bị người ta phát hiện tung tích."
"Sao đó phủ Nam Dự phái thêm mấy người nữa, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thuộc hạ biết, không thể làm tốt chuyện này đều là vấn đề của thuộc hạ, mong đại nhân khai ân."