Chương 153: Thần Thông Của Kim Ô, Thư Viện Thiên Minh (2)
Nói cách khác, nửa năm này, mình đây hoặc là võ đạo thăng lên Thất phẩm, hoặc là nho đạo thăng lên Thất phẩm à?
Mày muốn chọc cho bị đánh đúng không?
Lúc trước chỉ cho được có ba tháng, giờ mày chỉ cho tao có nửa năm?
Mỗi phẩm cách nhau một tầng trời.
Sau khi lên đến Nho đạo Bát phẩm, Hứa Thanh Tiêu xem như mới càng thêm hiểu rõ được ý nghĩa của những lời này.
Ngay cả mình đã thăng cấp lên Bát phẩm, muốn thăng cấp Nho đạo lên Thất phẩm, nhất định phải có được "quân tử lập ý".
Nếu không lập ý thì không thể lên cấp, mặc cho mình có viết được bao nhiêu tuyệt thế văn chương, thiên cổ danh từ đi chăng nữa, cũng đều không thể tăng phẩm cấp lên được.
Mà lập ý này, cũng không phải lập ý mới, mà phải học sách Thánh Nhân, hiểu được chân lý của người đọc sách, tìm được lập ý thuộc về mình.
Quả trình này vô cùng trắc trở.
Có bao nhiêu nho giả Bát phẩm chết dí ở cảnh giới này rồi?
Mà võ đạp Thất phẩm thì khỏi cần nói, bản thân mình giờ vẫn còn Thập phẩm, tuy nói muốn thăng cấp lên Cửu phẩm thì đơn giản rồi.
Nhưng còn thăng cấp lên Bát phẩm thì sao?
Thất phẩm đằng sau Bát phẩm nữa?
"Triều Ca huynh trưởng, con ma chủng này đến cả Văn Cung trấn áp cũng không chết hả?"
Hứa Thanh Tiêu hơi u sầu, hỏi Triều Ca.
"Không rõ lắm."
"Theo lý thuyết dựa vào sức mạnh của Thiên Địa Văn Cung, đừng nói là ma chủng, đến cả một con Tam Túc Kim Ô hàng thật giá thật cũng phải chết cứng."
"Cái này chắc là có liên quan đến nguồn gốc của dị thuật rồi, nhưng mà ta vẫn không nhớ ra nổi, như này đi, hiền đệ đừng nóng ruột quá, còn nửa năm nữa, để ta ngẫm lại cho thật kỹ xem."
"Nếu như nghĩ ra được, lại giúp hiền đệ giải quyết nó, nếu không nghĩ ra được, trong vòng nửa năm cũng đủ để hiền đệ lập ý rồi."
Triều Ca trả lời, khiến Hứa Thanh Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cũng có một vị bán thánh ở đây, ít nhất cũng không đến mức một thân một mình chiến đấu.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời nữa.
Ánh mắt tập trung nơi hai loại thần thông kia.
Trong phút chốc.
Hai luồng ấn ký của Kim Ô nhập vào trong cơ thể.
Bắt đầu lĩnh ngộ truyền thừa của Kim Ô.
Mà trong lúc Hứa Thanh Tiêu đang lĩnh ngộ truyền thừa, phủ Nam Dự lại đột nhiên sôi trào lên.
Từ mấy ngày trước, triều đình công bố văn chương của Hứa Thanh Tiêu chính là lập ý văn chương cho sau này, suy đoán của toàn bộ văn nhân trên khắp thiên hạ đối với Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa chịu dừng lại.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ đều cho rằng Hứa Thanh Tiêu là đại tài tuyệt thế, quan tâm khỉ gió gì đến văn chương của hắn là lập ý hay trị quốc, chỉ cần tuyệt thế văn chương là được.
Mà đối với văn nhân, cạnh tranh về lập ý là một đề tài vô cùng vô cùng nhạy cảm.
Nhưng đại bộ phận văn nhân đều tự mình bàn bạc, kéo vài người bạn tốt đến nói chuyện phiếm.
Nhưng có một nhóm người không thể chịu đựng được.
Nói chính xác hơn, là văn nhân ở phủ sát vách không chịu đựng nổi.
Đặc biệt là đệ nhất thư viện ở quận Trường Bình.
Văn nhân ở thư viện Thiên Minh.
Phủ Nam Dự tuy là thủ phủ quận Trường Bình, nhưng luận về đọc sách, phủ Thiên Minh ở cách vách vẫn đè phủ Nam Dự bẹp dí.
Nơi là phủ nhưng được gọi thành thư viện, đương nhiên cũng không phải áo gấm đi đêm.
Trên cơ bản thì nhiều lần quận thí đều là thư viện Thiên Minh hái được ba vị trí đầu.
Nhắc đến khoa cử, mỗi lần thư viện Thiên Minh đều có không ít người trúng cử.
Nhưng phủ thí năm nay, Hứa Thanh Tiêu ra một bài tuyệt thế văn chương, nhỉnh hơn hẳn một cái đầu so với văn nhân khắp thiên hạ.
Cái này thì học sinh của thư viện Thiên Minh làm không nổi.
Nhưng bài luận của Hứa Thanh Tiêu viết ra chính là văn chương tuyệt thế, bọn họ không phục không được.
Cho nên liên tiếp mấy ngày buồn khổ, đều đã tính đến cả chịu thua số phận rồi.
Nhưng theo thánh chỉ của triều đình vừa tuyên ra, học sinh thư viện Thiên Minh ngay lập tức vực dậy tinh thần.
Văn chương của Hứa Thanh Tiêu là lập ý văn chương.
Mà lập ý thì chia thành hai loại.
Ý mới cùng với tiếp tục kéo dài ý của Thánh Nhân.
Nếu Hứa Thanh Tiêu là kéo dài ý của Thánh Nhân, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, ngồi yên khoanh chân vỗ tay khen ngợi thôi.
Nhưng nếu Hứa Thanh Tiêu lập ý mới.
Đó không chỉ còn là vấn đề nhỏ nữa.
Lập ý mới, ngay cả tuyệt thế văn chương, cũng sẽ vấp phải nhiều sự phản đối.
Tuyệt thế văn chương, là được trời đất tán thành.
Mà trời đất tán thành, cũng không bảo văn chương của người này chắc chắn sẽ thích hợp với toàn bộ kẻ sĩ đọc sách khắp thiên hạ.
Cũng giống như ý chỉ Phật Môn dạy bảo cảm hóa thế nhân, không nên sát sinh, không nên uống rượu vậy.
Kinh dạy bảo cảm hóa của Phật Môn cũng được trời đất tán thành, nhưng mà điều này cũng không thể chứng minh đây là đúng hoàn toàn cả.
Dĩ nhiên, chỉ trích bài luận của Hứa Thanh Tiêu, có cho tiền họ cũng không dám.
Nhưng bác bỏ lập ý thì họ có gì mà không dám.
Đây là thảo luận liên quan đến học thuật, là tranh luận giữa những người đọc sách.
Cho nên thư viện Thiên Minh làm một trận xuất phát thật lớn, dường như là chạy suốt đêm đến phủ Nam Dự, chính là để gặp được Hứa Thanh Tiêu.
Hỏi thẳng Hứa Thanh Tiêu luôn, là lập ý văn chương này rốt cuộc là kéo dài ý của Thánh Nhân, hay là ý mới.
Nếu kéo dài ý của Thánh Nhân, vậy thì quay về trong yên lặng thôi, coi như tay bắt mặt mừng đại tài cái.
Nếu như là ý mới, vậy thì xin lỗi nha.
Nói toẹt ra.
Người của thư viện Thiên Minh qua đây chính là muốn kiếm cớ.
Văn nhân chính là như vậy đấy.
Hoặc là ngươi thuyết phục ta.
Hoặc là ta thuyết phục ngươi.
Không thể xuất hiện loại khả năng thứ ba đâu.
Nhưng mặc dù bọn họ có nghĩ ra được vô số khả năng, lại coi thường một cái.
Không tìm thấy Hứa Thanh Tiêu.
Nói chuẩn ra thì, là toàn bộ phủ Nam Dự, không ai tìm thấy Hứa Thanh Tiêu hết.
Lúc này học sinh của thư viện Thiên Minh nổi giận.
Nhưng tức giận thì sao nào?
Hứa Thanh Tiêu không gặp bọn họ, thì có lỗi gì đâu.
Suy cho cùng người ta dựa vào gì để gặp mình?
Có người mở miệng nói, cho rằng Hứa Thanh Tiêu không dám gặp bọn họ, nghe tin đã sợ rồi.
Nhưng ngay sau đó đã bị người cùng nhà bác bỏ.
Có thể viết ra được tuyệt thế văn chương, đương nhiên không phải hạng người tầm thường, những lời tự lừa mình dối người này không cần nói thêm làm gì nữa.
Vậy nếu không sợ bọn họ, tại sao lại không ra mặt?
Cuối cùng, các học sinh của thư viện Thiên Minh nhất trí cho rằng.
Hứa Thanh Tiêu.
Coi thường họ.
Nghĩ tới cái loại khả năng này, trong tâm tính của học sinh thư viện Thiên Minh có sự biến hóa nho nhỏ. Thậm chí dần dà, ngay cả phủ Nam Dự cũng bắt đầu lưu truyền những lời luyên thuyên không có căn cứ này.
Đại khái là văn nhân của học viện Thiên Minh muốn đến hưởng tiếng lành của Hứa vạn cổ, kết quả lại không ngờ được rằng Hứa vạn cổ lười để ý đến bọn họ.
Xem bọn họ như đám bọ chó.
Trong tức thì, tập thể học sinh thư viện Thiên Minh nổ đùng đoàng.
Đến cuối cùng, lại viết thư, mời một vị đại nhân vật của thư viện Thiên Minh tới đây.
Nho đạo Lục phẩm.
Là một vị Chính Nho.
Cách Đại Nho, chỉ còn thiếu Nhất phẩm nữa thôi.
Lần này, phủ Nam Dự không thể không nóng sôi lên được.