Chương 174: Đại Nho Chi Uy, Hứa Thanh Tiêu Chi ý, Tuyệt Thế Biền Văn Hiện Thế! Mãn Đường Chấn Động! (1)
Nam Dự tân lâu.
Bên ngoài cửa vào.
Theo chân bọn người Hứa Thanh Tiêu vừa bước vào.
Học sinh của Thiên Minh thư viện cũng xuất hiện.
“Hẳn là đám người này đã sắp xếp sẵn tai mắt, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chúng ta vừa đến thì bọn họ cũng đến.”
Vương Nho nhỏ giọng mở miệng, trong phút chốc, hắn cảm thấy đối phương đang cố ý, nếu không thì không thể nào trùng hợp như vậy được.
“Đám người này, xem ra đã theo dõi Hứa huynh.”
“Không cần để ý, làm tốt việc của mình là được.”
Lý Hâm mở miệng, có hơi khó chịu, mà Trần Tinh Hà cũng mở miệng theo, không hy vọng mâu thuẫn tăng lên.
“Trần huynh, đã lâu không gặp, ngu đệ rất nhớ huynh đó.”
Cũng vào lúc này.
Trong số học sinh của Thiên Minh thư viện, có một bóng người bước ra. Hắn nhận ra Trần Tinh Hà, có chút giao tình, mang theo đám học sinh đi tới, hơi hành lễ với Trần Tinh Hà.
“Xin chào Trương huynh.”
Nhìn thấy đối phương, Trần Tinh Hà cũng không lộ ra vẻ quá khách khí, nhưng về phía lễ nghi thì cũng không qua loa có lệ, vẫn đáp lễ lại, coi như là đã chào hỏi.
Người kia mặc bộ quần áo của Thiên Minh thư viện, tướng mạo coi như cũng khá, chẳng qua ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào trên người Hứa Thanh Tiêu.
“Trần huynh, vị này chính là Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ đệ nhất thi phủ tân triều đại Ngụy, người đã viết ra văn chương tuyệt thế đúng không?”
Người kia đã sớm chú ý tới Hứa Thanh Tiêu, nhưng giờ khắc này, hắn làm bộ như vừa thấy được Hứa Thanh Tiêu, trong cách nói còn mang vẻ cực kỳ khoa trương, trông có vẻ như rất cung kính nhưng nếu như câu nói này phát ra từ trong miệng người khác thì sẽ được coi là lấy lòng.
Nhưng nếu như hắn nói ra thì lại mang theo ý vị không nói nên lời.
“Xin chào các vị, đại tài vạn cổ quả thật là quá khen mà thôi, chẳng qua ta chỉ là một người đọc sách khá may mắn mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu không muốn chọc tới chuyện thị phi, hắn hiểu được ý đồ khi đến đây của những người này, đơn giản chỉ là muốn chọc giận hắn, nói cho cùng thì bọn họ chỉ muốn tìm lại sự cân bằng trong lòng mà thôi.
Nếu như bình thường có lẽ Hứa Thanh Tiêu sẽ đôi co qua lại vài câu nhưng hôm nay hắn còn có việc muốn nhờ, cho nên cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Khá may mắn? Hứa Vạn Cổ huynh nói quá lời rồi.”
“Trời không sinh Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài, đây chính là những lời từ chính miệng Hứa huynh đã nói ra, nếu như không xưng hai chữ Vạn Cổ, người khác sẽ nói người của Thiên Minh thư viện bọn ta không tôn trọng người khác, có đúng không nào?”
Trương Hằng mở miệng nói, trên mặt mang đầy ý cười nhưng mà thật ra trong câu nói kia lại mang theo chút trào phúng.
“Ngươi!”
Lý Hâm hơi không nhịn được, hắn muốn mở miệng nhưng lại bị Trần Tinh Hà kéo lại.
“Vạn cổ thì có hơi khoa trương, vị sư đệ này của ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, có thể xem như là lời nói đùa, chẳng qua sư đệ ta nhập học chắc chỉ hơn một tháng thì đã có thể tiến vào Nho đạo bát phẩm, xưng Vạn Cổ đúng là có hơi quá trớn.
“Hứa Thiên Cổ vừa vặn phù hợp, chư vị cảm thấy thế nào hả?”
Trần Tinh Hà mở miệng, khuôn mặt hắn mang vẻ thanh ngạo, mặc dù hắn có quen biết đối phương nhưng mối quan hệ cũng chỉ có thể coi như là không tốt không xấu mà thôi.
Bây giờ thấy đối phương làm nhục sư đệ của mình như vậy, Trần Tinh Hà tự nhiên rõ ràng ai là người phe mình, ai không phải là người phe mình.
Câu nói này bề ngoài thì có vẻ khiêm tốn nhưng trên thực tế thì cũng là một loại trào phúng.
Hứa Thanh Tiêu có phải là đại tài vạn cổ hay không thì chưa nói, nhưng nhập học một tháng mà đã bước vào Nho đạo bát phẩm, chỉ cần điểm này thôi cũng đủ để chứng minh không phải thứ người như các người có thể so sánh được.
Quả nhiên câu này vừa nói ra xong, vẻ mặt của đám học sinh thư viện Thiên Minh không nhịn được mà đổi sắc.
Bọn họ nghe được ý khác trong câu nói của Trần Tinh Hà.
Tức giận không?
Rất tức giận.
Nhưng có thể oán giận không?
Không thể oánh giận được, bởi vì đây chính là sự thật.
“Đúng vậy đó, không đến một tháng mà đã đạt Nho đạo bát phẩm, đúng thận là hiếm thấy, xưng là thiên cổ kì tài cũng không quá đáng.”
“Chỉ là từ cổ chí kim có không ít người dùng một khoảng thời gian rất ngắn bước vào bát phẩm, nhưng sau đó cứ mãi dừng chân ở bát phẩm không thể tiến thêm, không thể minh ý. Hứa huynh còn phải cố gắng nổ nhanh hơn nữa, đọc thêm nhiều sách thánh hiền, minh ý sớm chút, bước vào thất phẩm, vậy mới có thể tránh được những lời nói vào ra của người khác.”
Giọng nói âm dương quái khí kia lại vang lên.
Trông có vẻ như khuyên can, nhưng thật ra là đang mỉa mai Hứa Thanh Tiêu.
“Ngu xuẩn, người khác có lẽ sẽ kẹt tại bát phẩm không tiến lên được nhưng Hứa Vạn Cổ chắc chắn là có thể, lập ý tuyệt thế văn chương còn không thể tấn thăng lên thất phẩm hay sao?”
“Hứa huynh, nếu như có thể, mong rằng Hứa huynh chỉ giáo thêm cho chúng ta một ít, chia sẻ văn chương ra ngoài, để bọn ta cũng được học tập tốt hơn. Nếu như có một ngày nào đó ta có thể minh ý, đại ân như thế, suốt đời khó quên.”
“Đúng vậy đó, chém chút nữa ta quên luôn chuyện này, Hứa Vạn Cổ, Hứa đại tài, ngài đừng có ghi hận, thể cốt ta yếu, một trận gió thổi ngang cũng có thể ngã, nhưng Hứa Vạn Cổ ngài đừng có ghi hận trong lòng nha, là ta nói sai rồi.”
Học sinh của thư viện Thiên Minh từng người từng người nhao nhao mở miệng, những lời âm dương quái khí đều nói ra hết.
Thậm chí còn có người trực tiếp mỉa mai chuyện Hứa Thanh Tiêu sai khiến quan sai đánh người.
Nhìn những người này.
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh. Nhưng vào giờ khắc này, hắn đã hiểu rõ thêm một đạo lý.
Nếu như một người muốn ngươi khó sống thì mặc kệ ngươi có làm gì đi chăng nữa, họ cũng sẽ không thay đổi thái độ.
Đối phương chính là thái độ như vậy đấy.
Hứa Thanh Tiêu hắn cũng chính là như vậy.
Nhưng bất luận thế nào, Hứa Thanh Tiêu biết hôm nay đến đây không phải là để cãi nhau, cũng không phải là để đánh nhau, mà là để hòa giải.
“Xin hỏi, Vạn phu tử ở chỗ nào?”
Hứa Thanh Tiêu không trả lời lại những câu nói mỉa mai của bọn họ mà chỉ hỏi dò Vạn An Quốc ở đâu.
“Vạn phu tử đã vào trong yến hội từ trước rồi, chẳng qua Hứa huynh à, ta vẫn khuyên nhủ huynh một câu, chuyện xảy ra vào mấy ngày trước không có liên quan gì đến Hứa huynh, vậy thì huynh đừng nên liên lụy vào, bằng không, phiền phức lắm đó.”
Trương Hằng trả lời, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.
Nhưng từ câu nói này có thể suy ra đám người này thật sự là đang chờ mình, nếu không phu tử cũng đã đi vào rồi, sao bọn họ chỉ vừa tới đây được chứ?
Rõ ràng là không hợp với lẽ thường.
“Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Trần Tinh Hà không muốn nói gì với đám người này nữa, thời gian sắp tới, hắn mở miệng mang theo ba người Hứa Thanh Tiêu đi vào.
Cũng ngay vào lúc này, không ít người đọc sách cũng vây quanh, đi theo bọn người Hứa Thanh Tiêu.