Chương 188: Thôn Độ Sinh
Chiếc áo may ô mặc một lần này, cứ gọi hắn là "Anh Hàn" đi, đặc tính nhân vật có sở trường giỏi giả vờ, ăn nói tục tĩu, làm việc gọn gàng.
Lý Ngang bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, cạy mở một chiếc xe đạp dùng chung bị khóa riêng ở điểm mù của máy giám sát, rồi đạp xe đi vòng quanh,
Trong một bãi đậu xe ở ngoại ô thành phố, một chiếc xe tải cũ có biển "cho thuê" bị cạy tung.
Hắn ta lái chiếc xe bán tải suốt quãng đường, sau tám giờ lái xe, hắn đậu xe bên ngoài một bến xe buýt ở một huyện thành nào đó, ngủ mấy tiếng đồng hồ, và tranh thủ lúc tờ mờ sáng để lên xe buýt quê.
Trên xe buýt không có mấy ai ngoại trừ người phụ nữ trung niên bán vé, chỉ có ba sinh viên đại học ngồi ở hàng ghế sau, và một cô gái trẻ đeo kính râm, mặc váy trắng trông rất có khí chất.
Là một thanh niên lưu manh lêu lổng, Lý Ngang ngồi sau lưng cô gái trẻ khí chất, khoanh chân, tay chống lên thành ghế, miệng nhai kẹo cao su òm ọp.
Ba sinh viên đại học liếc mắt nhìn hắn có chút chán ghét, Lý Ngang dường như mọc mắt sau gáy, quay đầu lại, kéo kính râm xuống sống mũi, nhướng mày lên
-Nhìn cái gì? Sắt lỏng.
Mấy thanh niên xã hội khiến cho người ta chán ghét nhất, ba sinh viên đại học mím chặt môi, không nói gì, cúi đầu tiếp tục chơi điện tử.
Lý Ngang quay đầu lại và tiếp tục nhai kẹo cao su.
Một số hành khách lần lượt lên xe,
Nửa giờ sau, lái xe Địa Trung Hải tai to mặt lớn cuối cùng cũng lên xe,
Hắn không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà lạnh màu nâu trước, sau đó bật quạt điện thổi làn gió mát, lau mồ hôi trên trán, rồi từ từ khởi động xe.
Chiếc xe bọc sắt màu vàng nâu lái ra khỏi huyện thành, đi qua các thị trấn, hành khách lên xuống.
Khi đến trưa, mặt trời treo cao bị mây đen u ám che khuất, tiếng sấm âm u vang lên trên bầu trời, không khí trở nên ngột ngạt và ẩm ướt.
Xe đang chạy trên con đường núi ngoằn ngoèo, một tia sấm chớp loé lên, cơn mưa tầm tã từ trên trời rơi xuống lộp độp trên nóc xe.
Lý Ngang một mình ngồi hai chỗ mở mắt ra, hùng hổ vươn tay ra, một tiếng "rầm" đóng cửa sổ lại.
Có lẽ là do tiếng đóng của sổ xe hơi lớn, cô gái mặc váy trắng khí chất ngồi trước mặt Lý Ngang nhíu mày lại, đặt cuốn sách trong tay xuống, bỏ vào ba lô, nói chuyện phiếm với bà cô bán vé ngồi bên cạnh hắn ta.
Lý Ngang ngồi ở phía sau không hề có ý định nghe lén, nhưng chỉ qua vài câu nói, hắn đã biết được cô gái họ Vệ, là một nữ họa sĩ đến nông thôn để lấy cảm hứng,
Cô hỏi người bán vé Tống Trân (cũng chính là vợ của lái xe Điền Hữu Vinh) xem gần đây có phong cảnh nào không.
Mưa to như vậy cũng đủ làm ướt hết hành khách không có ô che, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc điều khiển chiếc xe sắt.
Người tài xế béo mập Điền Hữu Vinh đưa tay đẩy cần gạt nước, tiếng gạt nước "kẹt kẹt kẹt kẹt" xen lẫn tiếng khóc trẻ con và tiếng ho của người lớn, đánh nhịp cùng chiếc xe tiến về phía trước.
Mưa, càng ngày càng to.
Khi xe đi qua một góc của con đường núi quanh co, cô gái trẻ họ Vệ bỗng nhiên dừng trò chuyện với người soát vé và nhắm hai mắt lại,
Thân thể nghiêng về phía trước và ngã xuống.
Người soát vé Tống Trân kêu lên, lái xe Điền Hữu Vinh liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, đạp phanh rồi từ từ dừng xe lại.
Các hành khách thò đầu ra nhìn quanh, người soát vé vội vàng đỡ cô gái lên,
Người sau sắc mặt tái nhợt, rùng mình, lấy ra một miếng sô cô la từ trong túi nhỏ bên người, xé gói ra rồi ăn.
Một lúc sau, sắc mặt cô gái khá lên, cô từ tốn ngồi dậy, áy náy gật đầu xin lỗi người soát vé, lái xe và nhiều hành khách khác:
-Thật xin lỗi, tôi bị lượng đường trong máu thấp. Bây giờ tốt hơn chút rồi.
Việc này chỉ khiến xe dừng lại một lúc, Điền Hữu Vinh ngồi trở lại ghế lái, vừa định khởi động xe, liền nghe thấy một tiếng "âm ầm".
Ngọn núi trên con đường quanh co trước mặt bỗng nhiên đổ sụp xuống.
Dưới cơn mưa nặng hạt, bao nhiêu sỏi đá vụn cuốn lấy cây xanh trượt xuống mặt đường, chắn ngang phía trước chật như nêm cối.
-Hô hô hô.
Lái xe Điền Hữu Vinh doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại và liếc nhìn vợ mình, ánh mắt đầy vui mừng.
Nếu như, nếu như không phải cô gái trẻ đột ngột bị hạ đường huyết, xe phải dừng một lúc, thì cả chiếc xe bằng sắt chỉ sợ đã bị đất đá trôi cho lao xuống con đường núi ngoằn ngoèo rồi.
Lúc này, những hành khách trên xe cũng có phản ứng lại, thở gấp cùng với nỗi sợ hãi kéo dài, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô gái trẻ họ Vệ sắc mặt trắng bệch.
Mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì lại có một tiếng động lớn “ầm ầm” khác vang lên, ngọn núi phía sau xe cũng bắt đầu trượt xuống, trùng điệp đất đá trôi chắn ngang con đường phía sau.
Răng rắc răng rắc,
Có một tiếng động lạ truyền đến từ ngọn núi bên cạnh chiếc xe,
Điền Hữu Vinh sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng cởi dây an toàn và hét về phía mọi người trong xe:
-Xuống hết xe!
Những hành khách định thần lại thì la hét kêu cha gọi mẹ, cũng mặc kệ cái gì là lịch sự khiêm tốn, tranh nhau chen lấn xuống xe.
Dưới cơn mưa nặng hạt, chạy về phía trước cùng Điền Hữu Vinh, băng qua gò đất vững chãi trước mặt.
Chưa chạy được vài bước, ngọn núi bên cạnh xe đổ sập hoàn toàn, cây cối đá sỏi tông vào nóc xe sắt, đẩy xe vào mép đường núi ngoằn ngoèo.
Hàng rào kim loại vòng quanh núi bị đất đá trôi quét theo, không giữ được nổi năm giây, rơi khỏi vách đá cùng với chiếc xe, một lúc lâu sau mới truyền đến tiếng loảng xoảng.
Đám người miễn cưỡng chạy thoát vòng sinh tử, bước trên con đường vẫn bình ổn, hai mặt nhìn nhau dưới cơn mưa xối xả.
trên mặt và la lớn:
-Không có xe! Ở đây không an toàn, chúng ta hãy đến ngôi làng phía trước và ttránh một lúc!
Con về cái tên của cái thôn phía trước gọi là gì... Lý Ngang vốn đã nhớ sẵn bản đồ khu xung quanh ghi tạc trong đầu, thoáng nhìn về phía cô gái trẻ mặc váy trắng.
Phía trước, chính là thôn Độ Sinh.