Chương 226: Thành phần gây ảo giác
Alfonse dẫn đường phía trước, dừng lại, và sau đó tiếp tục đi về phía trước:
-... ăn trái cây.
Trang bành Phái phớt lờ ánh mắt của những người chơi khác và tiếp tục hỏi:
-Quả gì?
Alfonse không trả lời, đi đến van ở tầng ngầm thứ ba và mở cửa ra
Lớp thảm vi khuẩn máu thịt dày cộm được trải trên mặt đất tầng ba, so với lớp thảm vi khuẩn ở mặt đất toà nhà,
Màu sắc của máu thịt lúc nhúc ở đây tươi hơn, có sức sống hơn, như một nồi canh thịt đang sôi sùng sục, chìm chìm nổi nổi.
Nhiều cây cột được cấu tạo hoàn toàn bằng xương bằng thịt, giống như những cây cột chống đỡ một ngôi nhà, kết nối giữa sàn và trần của tầng ba,
Trên những cành cây của cây máu thịt, treo đầy những quả thịt căng tròn, khi có ánh sáng những quả táo lớn nhỏ này sẽ đung đưa nhẹ nhàng.
Cảnh tượng kinh hoàng như một cơn ác mộng khiến sáu người chơi ớn lạnh, nhưng Alfonse ngược lại không hề dao động.
Ông ta đứng trên chiếc thảm vi khuẩn, xé một mảng da thối lớn trên cánh tay mà không có cảm giác đau,
Mủ bắn tung tóe khắp nơi, xé da thành từng mảnh nhỏ ném cho người chơi.
-Dính lên chân sẽ không bị thảm vi khuẩn tấn công.
Alfonse để cho máu chảy trên cánh tay, bình tĩnh nói:
-Cẩn thận đừng đụng vào tường.
Sáu người chơi im lặng một lúc, dán lớp da xanh vàng còn xót lại nhiệt lượng vào đế giày, đi theo Alfonse, tiến vào tầng thứ ba dưới lòng đất.
Một nhóm người đi trên một tấm chăn bằng da thịt nhầy nhụa và trơn trượt như một đầm lầy.
-Không cần tắt đèn pin.
Trong bóng tối, Alfonse trầm giọng không quay đầu nhìn lại:
-Bật lên đi, ở đây không có cơ quan nhạy cảm với ánh sáng.
Thợ Đá do dự một lúc rồi lại bật đèn pin lên:
-Bản mẫu không nghe thấy chúng ta sao?
-Cô ta?
Alfonse lắc đầu:
-Cô ta không có ý thức tự chủ của con người chúng ta, không thể chủ động tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho dù chúng ta đứng trước mặt cô ta âm mưu tiêu diệt như thế nào, thì bản mẫu sinh vật cũng sẽ không có bất cứ cử động gì.
Đây là một tin tốt, it nhất nhóm người không cần sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với nhau - Lý Ngang biết một chút về ngôn ngữ ký hiệu, khi còn nhỏ hắn đã đánh nhau với Vương Tùng San và bị bịt kín miệng bằng băng dính, hắn cũng có thể kết ấn bóng như ninja, dùng ngôn ngữ ký hiệu bằng tay để chế nhạo.
Mặc dù điều này sẽ khiến cho Vương Tùng San người nông dân ba đấm không thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu bằng tay.
Mọi người xoay người trong hành lang, đi vòng từ trái sang phải, và nhìn thấy một mặt tràn đầy sức sống của tấm thảm vi khuẩn.
Côn trùng, chim thú, cỏ cây ... Mặc dù phần lớn sinh vật ở đây cấu tạo bằng xương bằng thịt, hoàn toàn khác với sự sống trên trái đất, nhưng chúng cũng có thể tạo thành một môi trường sinh thái hoàn chỉnh.
-Sau thảm họa, thể nhiễu sóng xuất hiện ở nhiều nơi, và cuối cùng tụ tập phía trên phòng thí nghiệm để hình thành một tấm thảm vi khuẩn,
Những tấm thảm vi khuẩn này kéo dài dưới lòng đất giống như rễ cây, cho đến khi chúng đến tầng ngầm thứ ba nơi có bản mẫu sinh vật, ở đây tạo thành một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh.
-Có lẽ đã quá lâu rồi ta không gặp được đối tượng có thể nói chuyện cùng, Anfonse vẫn tiếp tục nói không ngừng,
-Sau khi bị chiếc thảm vi khuẩn lây nhiễm trở thành thể nhiễu sóng, ta cũng có được một số khả năng đặc biệt, chẳng hạn như nhìn ban đêm, không cần ngủ, mất cảm giác đau...
Lúc đầu, ta đã cố gắng tự tử, nhưng mỗi lần thảm vi khuẩn đều có thể làm cho ta sống lại, cho dù đầu ta có bị rơi, nó cũng có thể gắn lại.
Alfonse vuốt ve bộ quần áo rách nát của mình, ôn tồn nói:
-Đường xuống đất bị thể nhiễu sóng chặn lại, nên ta chỉ có thể lang thang ở đây.
Những năm đầu tiên thật khó khăn, ta đã nhiều lần phát điên,
May mắn thay, lý trí từng là một nhà hóa sinh đã cứu ta, ta bắt đầu tự nghiên cứu các thể nhiễu sóng và sử dụng khả năng đặc biệt của chúng ...
Cứ nói cứ nói, Alfonse cúi xuống, nhặt một cây thân gỗ máu thịt tương tự như rễ khí cây đa, xé đầu rễ khí và dùng rễ phụ bên trong xúc tu đâm vào cổ mình.
Máu bắn tung tóe, Alfonse rùng mình và ung dung nói:
-Trong trò chơi này có thành phần gây ảo giác, nếu thành thạo thủ đoạn, còn có thể khiến cho người ta nhớ lại những kỷ niệm đẹp nhất trong đời,
Thậm chí lập trình tự do, để tạo ra bất kỳ ước mơ nào bạn muốn.
Cái giá duy nhất chính là cây đa sẽ hút máu người dùng, nên phải kiểm soát tốt thời gian sử dụng, nếu không sẽ bị mất máu đến chết.
Ta chính là dựa vào điều này để ngăn bản thân trở thành một con dã thú im lặng.
Alfonse “xỉ vả” một tiếng, kéo rễ khí của cây đa ra, rễ khí nảy lên trên mặt đất vài cái rồi từ từ rút vào trong cây đa như một con rắn.
Những người khác ngạc nhiên về điều này, nhưng họ không có ý tưởng cho những thứ này vào trong ba lô - Có Chúa mới biết nếu đưa những thể nhiễu sóng này trở lại thế giới thực có gây truyền nhiễm hay không.
Có rất nhiều sáng tạo kỳ diệu khác như rễ khí ảo giác, ví dụ, đưa vào khoang miệng có thể thay thế lưỡi,
Được đưa vào trong rốn có thể hoạt động như một con giun đường ruột thứ hai tiêu hóa dạ dày.
Lý Ngang vẻ mặt nghiêm túc nhìn cảnh vật xung quanh, thật lâu mới thở dài:
-Nó mang đến cho tôi cảm giác, nó thật dị dạng, méo mó, tràn đầy sức sống, giống như thuở ban đầu tạo hóa vậy.
-Kia cái gì…Vạn Lý Phong Đao đang đi phía sau, không nhịn được mở miệng nói:
-Anh Lý, anh có thể ngừng chơi với chuột không? Anh làm tôi cực kỳ hoảng sợ.
-Có sao?
Lý Ngang đang mang trên tay một con chuột lớn không có da, kéo cái đuôi dài khoảng một mét của con chuột, và hất hai con chuột mập mạp qua lại như quả cầu,
Trong khi thực hiện đủ mọi chiêu thức, miệng hắn còn lẩm bẩm "Găng tay ma thuật!", "trăng sao dạo chơi!"