Chương 311: Chân Tướng Sáng Tỏ, Hứa Thanh Tiêu Lại Sắp Làm Đại Sự Rồi! (4)
Hứa Thanh Tiêu lấy xuống từng quyển hồ sơ, thậm chí Hứa Thanh Tiêu không trở về chỗ làm việc của mình, trực tiếp đứng trong kho công văn đọc những hồ sơ này.
Từ ban ngày đến đêm tối.
Tại từ đêm tối đến ban ngày.
Suốt khoảng thời gian hai ngày, Hứa Thanh Tiêu đều đứng trong kho đọc hồ sơ, toàn bộ Hình bộ cũng không biết Hứa Thanh Tiêu này rốt cuộc đang làm cái gì.
Nhưng mọi người lại âm thầm cảm thấy Hứa Thanh Tiêu là nước tới trôn mới nhảy mà thôi.
Giờ Mẹo.
Cách ngày bệ hạ giao hẹn, chỉ còn lại một ngày cuối cùng.
Mà giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn hiểu ra.
Lần này hắn tới Hình bộ xem xét hồ sơ niên đại sau khi xảy ra vụ án cứu tế phủ Bình Khâu.
Đã nắm được đại khái bối cảnh khi đó.
Võ Đế bắc phạt thất bại, lúc tuổi già đa nghi, tạo thành áp lực cực lớn với triều đình, dẫn đến việc nhiều người cảm thấy bất an.
Vì để tự bảo vệ bản thân, có một vài phiên vương thậm chí cấu kết vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, bất cứ lúc nào cũng ngấp nghé tạo phản.
Trong triều ngoài triều biến động dữ dội.
Hoài Bình Quận Vương không có tư cách tạo phản, nhưng phụ thân hắn ta có tư cách tạo phản. Năm đó Hoài Ninh Thân Vương có tư cách cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ ở xếp sau gia gia của Vĩnh Bình thế tử.
Nhưng tạo phản cần nhất thứ gì? Nguồn ngân lượng tiền tài khổng lồ.
Cho nên, Hoài Bình Quận Vương tham ô hai mươi triệu lượng bạc trắng, là việc hoàn toàn có khả năng.
Đã tính đến tạo phản rồi, còn lo lắng tạo phản hay không tạo phản sao?
Nhưng cuối cùng vì sao không tạo phản, chính là một câu chuyện khác rồi.
Hứa Thanh Tiêu phỏng đoán đại khái, Hoài Ninh Thân Vương thật sự muốn tạo phản, bảo con trai mình đi làm việc không thể để người khác biết. Trong thời gian ngắn đút túi một số ngân lượng cực lớn, đồng thời tạo ra nội loạn và gia tăng thực lực bản thân.
Nhưng cuối cùng Võ Đế trở về, dùng thủ đoạn trấn áp tất cả mọi việc, cho nên Hoài Ninh Thân Vương không tạo phản nữa, rồi sau đó bảo Hoài Bình Quận Vương xử lý sạch sẽ.
Cho nên mới để lại đầu mối.
Thứ mà Hứa Thanh Tiêu tới Hình bộ điều tra chính là động cơ.
Hiện giờ đã xác định động cơ, như vậy chỉ còn lại hai việc.
Đầu tiên, vật chứng! Mật hàm của Trương Nam Thiên đang ở đâu! Tìm được mật hàm do Trương Nam Thiên viết ra, chính là vật chứng!
Thứ hai, nhân chứng, người đã chết sạch toàn bộ, Hoài Bình Quận Vương quả thực làm việc rất sạch sẽ dứt khoát, cuối cùng ngay cả thủ hạ của mình cũng không buông tha, cho nên đừng mong tìm ra nhân chứng, nhưng hai câu Lý Kiến Toàn nói ra hoàn toàn không sai.
Nhân chứng duy nhất chính là Trương Nam Thiên đã chết kia, nếu bên trong khí mạch của hắn có lưu lại chân khí, vậy thì đó chính là bằng chứng.
Nhưng Trương Nam Thiên từ lâu đã không còn thi thể, trong hồ sơ ghi lại, tuy Trương Nam Thiên tự sát mà chết, nhưng Hình bộ đã phanh thây hắn thành tám mảnh lớn, vứt xác hoang dã, để răn đe cảnh cáo.
Sự việc này cũng đã trôi qua hơn mười năm, muốn tìm được thi thể, căn bản không có khả năng.
“Vật chứng ở nơi nào?”
“Làm sao tìm được nhân chứng?”
Hứa Thanh Tiêu cau mày, nhăn nhó suy nghĩ.
Sau nửa canh giờ.
Hứa Thanh Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, hắn biết cách tìm được nhân chứng rồi.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu thẳng vào nội đường Hình bộ, không thèm để tâm đến cứ thứ gì, trực tiếp đẩy cửa,
“Hứa Thanh Tiêu? Ngươi lại muốn làm gì đấy?”
Trương Tĩnh đang phê duyệt hồ sơ, đột nhiên nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xông vào, không khỏi nổi giận nói.
“Thượng thư đại nhân, sự tình liên quan trọng đại, cho ta mấy tấm thiên chỉ.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói.
Cái gọi là thiên chỉ, là một thứ cực kỳ quý giá, chỉ cần viết lên thiên chỉ, rồi sau đó đốt cháy, lập tức có thể truyền đến tai thiên tử, xuất hiện trong tay nữ đế.
Thứ này chỉ có thể dùng vào những vụ án lớn thật sự, mỗi bộ chỉ có mấy tấm, ngày thường tuyệt đối sẽ không dùng.
“Mấy tấm? Ngươi điên rồi à? Toàn bộ Hình bộ chỉ có ba tấm thôi, còn nữa ngươi muốn cái này làm gì?"
Trương Tĩnh trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Phá án!”
“Vụ án lớn!”
“Thượng thư đại nhân có cho hay không? Không cho thì ta đi luôn nhé, ngày mai thượng triều, hạ quan cũng chỉ có thể nói là Thượng thư cản trở phá án.”
Hứa Thanh Tiêu làm ra vẻ mặt vô lại nói.
“Ngươi!”
Trương Tĩnh có chút bực mình, nhưng thấy Hứa Thanh Tiêu nôn nóng như vậy, ánh mắt lại trông có vẻ nghiêm túc, cuối cùng cắn răng nói: “Cho ngươi một tấm thôi.”
“Được!”
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, một tấm cũng được.
“Chờ đó!”
Trương Tĩnh tức giận đặt hồ sơ trên tay xuống, rồi sau đó đi đến giá sách lấy ra một tấm thiên chỉ màu vàng giống như thánh chỉ, nhưng thánh chỉ là vải dệt cộng với giấy, cái này là thuần giấy.
“Đa tạ Thượng thư đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu cảm tạ một tiếng, công là công, tư là tư, Trương Tĩnh đích xác có thể không đưa cho mình, dù sao thì thứ này có ý nghĩa quá lớn, không cho cũng không tính là làm khó dễ, còn vừa rồi nói là cản trở phá án cũng chỉ là nói thế thôi, không có tác dụng gì.
“Hừ!”
Trương Tĩnh hừ lạnh một tiếng, nhưng nhìn Hứa Thanh Tiêu quay đầu liền đi ngay, vẫn lập tức kéo lấy Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Ta hỏi ngươi một việc, ngươi cho ta một câu chính xác.”
Trương Tĩnh lôi kéo Hứa Thanh Tiêu, hạ giọng hỏi dò.
“Chuyện gì?”
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
“Vụ án này, ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không!”
Trương Tĩnh vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Ngày mai là có thể phá án!”
Hứa Thanh Tiêu đưa ra trả lời, ngay sau đó xoay người liền đi.
Lời này vừa nói ra, Trương Tĩnh nhịn không được tiếp tục hỏi.
“Thật chứ?”
Đáng tiếc là Hứa Thanh Tiêu đi quá nhanh, căn bản không có trả lời.
Giờ khắc này, Trương Tĩnh cũng có chút trầm tư, hắn thật sự không biết Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc nói thật hay là nói dối.
Cuối cùng, Trương Tĩnh hít sâu một hơi, mắng thầm trong lòng.
“Con mẹ nó, dù sao cũng đã mất mặt, không bằng cứ mất nốt lần này, Hứa Thanh Tiêu ơi Hứa Thanh Tiêu, nếu ngươi lại lừa bịp lão phu, cho dù lão phu có vi phạm phẩm hạnh, cũng sẽ không để cho người sống yên.”
Nghĩ đến đây, Trương Tĩnh lập tức đi ra ngoài, đứng ở trong viện, ngửa mặt nhìn lên trời.
Một canh giờ sau.
Lý Viễn và Phùng Kiến Hoa cũng nhau quay về, nhìn thấy cảnh Trương Tĩnh vặn vẹo ngưỡng cổ, rồi sau đó thở dài, tự mình lẩm bẩm.
“Hứa Thanh Tiêu thật sự có tài năng thiên cổ, đáng tiếc, đáng hận.”
Nói tới đây, Trương Tĩnh không màng đến biểu cảm của hai người Lý Viễn cùng Phùng Kiến Hoa, xoay người đi vào trong phòng.
Sau đó khóa chặt cửa phòng, trong lòng cầu nguyện đủ kiểu mong rằng Hứa Thanh Tiêu không lừa hắn.
Bằng không Hình bộ Thượng thư hắn ta đây thật sự sẽ mất hết mặt mũi.
Cùng lúc đó.
Trong trường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu viết một loạt mấy ngàn chữ lên giấy thiên chỉ.
Đợi sau khi viết xong, Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời, trực tiếp đặt thiên chỉ lên ngọn nến.
Không bao lâu, thiên chỉ hóa thành màn sương khói màu trắng, bay về hướng hoàng cung.
“Nhân chứng đã giải quyết.”
“Hiện giờ mấu chốt nhất chính là vật chứng.”
“Lý Kiến Toàn đã giấu vật chứng ở đâu?”