Chương 326: Hoài Bình Ngông Cuồng, Không Ai Sánh Bằng, Chứng Cứ Xác Thực, Bệ Hạ Ban Chết (3)
Nhưng nếu Hứa Thanh Tiêu không lấy ra được, Hứa Thanh Tiêu kia cũng xong đời rồi, tất cả những chuyện lúc trước làm cũng sẽ vì vậy mà phải trả giá thảm thiết.
Vì vậy, thay vì lãng phí thời gian, chi bằng đi thẳng vào vấn đề.
"Hồi, bệ hạ, thần, Hứa Thanh Tiêu, đã điều tra rõ ràng vụ án cứu trợ thiên tai của phủ Bình Khâu."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, một câu nói làm cho văn võ cả triều đều kinh ngạc, bọn họ biết Hứa Thanh Tiêu dám động đến Hoài Bình Quận vương, khẳng định là có chút thế mạnh, chỉ là nghe giọng điệu như vậy của Hứa Thanh Tiêu, giống như là tìm được chứng cớ xác thực.
"Nói."
Nữ đế lên tiếng, bảo Hứa Thanh Tiêu nói thẳng.
"Bệ hạ, tự thần tiếp quản vụ án này, mất ăn mất ngủ, ngày đêm tra suốt, rốt cục ngày hôm trước, thần phát hiện mấy chuyện."
"Năm người từng xử lý hồ sơ vụ án này, đều đã nêu ra vấn đề ở đoạn thứ nhất, sau đó đoạn thứ hai lại lập tức đổi giọng, thần cho rằng, bọn họ bị uy bức, có người âm thầm ngăn cản bọn họ phá án."
"Hơn nữa, ngoại trừ Lý Kiến Toàn ra, bốn người còn lại đều chết oan uổng, mặc dù tử pháp bình thường, nhưng một lượt chết bốn người, trong đó tất có điểm kỳ lạ."
"Vì thế Hình bộ Trương Thượng Thư phái người hộ tống Lý Kiến Toàn vào kinh, thần suốt đêm thẩm vấn, cuối cùng thần biết được, Hoài Bình Quận vương là hung thủ đằng sau sự việc này, Trương Nam Thiên là người vô tội, bị Hoài Bình quận vương tru sát, thậm chí cái chết của cả nhà phủ quân Bình Khâu Trương Nam Thiên, cũng là do một mình Hoài Bình Quận vương gây ra."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, gằn từng chữ.
Nhưng khi giọng nói vừa dứt, tiếng cười của Hoài Bình quận vương vang lên.
“Ha ha ha!”
"Hứa Thanh Tiêu, bản vương còn tưởng rằng ngươi tìm được chứng cớ gì, thật không nghĩ tới lại là ở đây hồ ngôn loạn ngữ."
"Lý Kiến Toàn đã điên rồi, sao ngươi lại thẩm vấn suốt đêm? Một kẻ điên mà còn có thể nhớ được nhiều chuyện như thế sao?”
Hoài Bình Quận vương nở nụ cười, hắn ta thật sự rất tức cười, ngay từ đầu hắn ta thật sự cho rằng Hứa Thanh Tiêu có chứng cớ xác thực gì, lại không nghĩ tới chính là Hứa Thanh Tiêu toàn đang nói dối.
Lý Kiến Toàn có điên hay không, hắn ta rất rõ ràng.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu chỉ là đang bịa đặt lung tung.
"Hồi bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng.
"Lý Kiến Toàn quả thật đã điên rồi, nhưng thần cũng không phải là hỏi thăm biết được, mà là thần phát hiện, trên bụng Lý Kiến Toàn có một vết thương, vết thương này vô cùng kỳ quái, thần điều tra lai lịch vết thương của Lý Kiến Toàn."
"Biết được Lý Kiến Toàn truy bắt đại đạo tặc, bị người đó chém bị thương, nhưng Lý Kiến Toàn làm việc lão luyện, chưa bao giờ đánh giá thấp kẻ địch, cho nên thần cho rằng, trong vết sẹo này có chút nghi hoặc, cho nên thần đã đánh ngất Lý Kiến Toàn."
"Cắt miệng vết thương ra, quả nhiên phát hiện trong đó cất giấu một phong mật hàm, sau đó thần khâu vết thương của Lý Kiến Toàn, đưa đến y quán trị liệu, bệ hạ có thể phái người kiểm tra."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói ra chân tướng, ngay sau đó lấy mật thư ra trình diện.
Lập tức, Triệu Uyển Nhi từ trên điện đi xuống, đi tới trước mặt Hứa Thanh Tiêu, lấy mật hàm ra, sau đó đến trước mặt bệ hạ, đưa cho người sau.
Giờ khắc này, trong ánh mắt Hoài Bình quận vương lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn ta không có bất kỳ sợ hãi nào, chỉ là kinh ngạc, mật hàm lại là giấu ở trong bụng Lý Kiến Toàn, điểm này hắn ta tính sai rồi.
Mật thư được mở ra, âm thanh của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.
"Mật hàm này chính là phủ quân phủ Bình Khâu, Trương Nam Thiên viết, trong nội dung giải thích, từ khi cứu trợ thiên tai vận chuyển bạc đến phủ Bình Khâu, đã thiếu hai mượi lăm triệu lượng, mà khi hắn ta muốn tấu lên triều đình, lại bị Hoài Bình quận vương ngăn lại."
"Hoài Bình quận vương nguyện cho hắn ta một triệu lượng bạc, để cho hắn ta câm miệng, đồng thời đổi năm triệu lượng bạc thành gạo nếp xấu đến nổi heo chó đều không ăn, dùng làm lương thực, làm cho bách tính đói khát lầm than."
"Trương Nam Thiên giả vờ đồng ý, nhưng trên thực tế lại lưu lại một bản, chuẩn bị vạch trần, chưa từng nghĩ bị Hoài Bình quận vương biết được, mà Hoài Bình quận vương uy hiếp Trương Nam Thiên, thậm chí còn lấy tính mạng cả nhà ra uy hiếp."
"Phủ quân Trương Nam Thiên làm quan thanh liêm, sống chết cũng không chấp nhận theo ý của Hoài Bình quận vương, cho nên cả nhà bị độc thủ, con trai út của Trương phủ quân, bị móc sống hai mắt, thê tử hắn ta lại còn bị rút hết mười móng tay, quá trình ngược tâm vô cùng."
"Thần, khó có thể nói nên lời, cũng nói không nên lời."
"Mong bệ hạ minh giám."
Lúc Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, đã không muốn tiếp tục trình tấu nữa, Hoài Bình Quận vương ác độc, cực kỳ hiếm thấy, có liên quan đến tính cách, bạo ngược vô cùng, loại người này cho dù không có đắc tội với mình, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không để hắn ta sống.
Văn võ bách quan vào giờ này khắc này, cũng nhíu chặt mày, lúc trước bọn họ kỳ thật cũng đoán được chuyện này có liên quan đến Hoài Bình Quận vương, nhưng không có đủ chứng cớ, cũng không có vật chứng liên quan, cho nên chỉ là hoài nghi.
Hiện giờ Hứa Thanh Tiêu lấy ra mật hàm làm vật chứng, tất nhiên, bọn họ có thể chắc chắn, đây chính là Hoài Bình Quận vương làm ra.
Nhất là nghe xong những lời này của Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt bọn họ cũng lộ ra lãnh ý, ngược đãi người vô tội, điều này đã vi phạm lẽ thường của người khác, không có bất kỳ phẩm hạnh phẩm đạo đức nào.
Loại người này, ai cũng chán ghét, nhưng chuyện trước mắt, bọn họ xen vào không được, cũng không nói được, chỉ có thể chờ bệ hạ minh giám.
“Nực cười!”
Giờ khắc này, Hoài Bình quận vương vẫn cao cao tại thượng như cũ, hắn ta không sợ gì cả.
"Một phong mật hàm có thể chứng minh bản vương đã giết hắn?"
"Vậy bản vương hỏi ngươi, nếu trong mật hàm này viết là thượng thư triều đình? Viết là quận vương khác, có phải nói, bọn họ chính là thủ phạm không?”
"Còn nữa, bản vương không có bất kỳ quan hệ nào với Trương Nam Thiên, phần chứng cớ này không đủ! Hơn nữa bản vương có thể nghi ngờ, ngươi đang giả mạo chứng cứ. ”
Hoài Bình Quận vương liên tục cười lạnh.
Hắn ta biết có mật thư, vẫn luôn chưa tìm ra được, nhưng vậy thì như thế nào? Thật cho dù có người lấy ra, hắn ta cũng có thể phản bác.
Nếu không có bằng chứng thực sự, bất cứ thứ gì đều chỉ là phỏng đoán và khả năng.
Nếu có thể, bệ hạ sẽ không thể định tội cho mình được, mình vẫn là Vương gia.
Nhưng mà lúc này, Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng nói.
"Bệ hạ, chỉ dựa vào mật hàm này, quả thực không cách nào định tội, nhưng thần lại có bằng chứng thép."
Hứa Thanh Tiêu vừa nói, giờ khắc này cả hội trường kinh ngạc, vụ án cứu trợ thiên tai phủ Bình Khâu bọn họ không thể nào không biết, thậm chí còn vì chuyện này mà thảo luận vô số lần.
Thậm chí đã sớm tập trung ánh mắt vào Hoài Bình Quận vương, thậm chí là Hoài Ninh Thân vương, nhưng vấn đề là không có bằng chứng thép, ngươi làm sao chứng minh được? Dùng miệng nói là được sao? Chuyện này không thực tế.