Người Chơi Hung Mãnh

Chương 327: Quái vật

Chương 327: Quái vật


Lý Ngang đã sớm chuẩn bị sẵn sàng lập tức bỏ đũa xuống, lau khóe miệng, tiến vào trong [hộp nuôi thú cưng tự động], lấy ra [sinh vật mẫu bản] cải tạo bề ngoài cùng hình thể của mình, gọi tới Sài đại tiểu thư, đứng trong phòng khách lẳng lặng chờ truyền tống.
-Lần này lại là nhiệm vụ kịch bản làm việc theo nhóm, mục tiêu nhiệm vụ là dinh thự Williams, nghe giống như bối cảnh thế giới phương Tây, tạm thời không biết niên đại và khu vực cụ thể.
Lý Ngang trong lòng yên lặng nghĩ:
-Giới hạn thời gian nhiệm vụ một giờ, có nghĩa là khi truyền tống qua, ta cũng không ở gần dinh thự.
-Thay vào đó, phải mất một khoảng cách đáng kể để đến đó, và có nguy cơ đe dọa tính mạng hoặc rắc rối trên đường đi.
-Nói cách khác, sau khi đi vào phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
-Phần thưởng nhiệm vụ trống rỗng, có thể là còn sống đến dinh thự, bản thân liền là một loại phần thưởng.
-Mà hình phạt thất bại cũng trống rỗng, chứng minh nếu như không thể trong vòng một giờ chạy tới cái gọi là dinh thự cơ quan Williams này, kết quả cùng với cái chết không sai biệt lắm...
-Thậm chí còn tồi tệ hơn cái chết.
-Thật không may, hệ thống cố tình thiết lập các mục tiêu nhiệm vụ giai đoạn 1 và 2, không tiết lộ thêm thông tin gì hữu ích hơn.
Chỉ riêng thông tin được tiết lộ trong bản tóm tắt nhiệm vụ, Lý Ngang đã có thể tưởng tượng được độ khó của nhiệm vụ kịch bản lần này...
Hết thời gian, khi mở mắt ra, Lý Ngang phát hiện mình vẫn mặc áo chống đạn và các trang bị khác ban đầu, đang đứng trong một khu rừng rậm.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời đêm yên tĩnh cực kỳ thanh tịnh, trăng tròn treo cao quanh quẩn một vầng sáng mông lung, xung quanh lại không có nửa điểm tinh quang,
Nếu không phải là một vài đám mây đen chầm chậm trôi qua thì thực sự có thể làm cho người ta nhầm lẫn rằng đây là một bức tranh tĩnh lặng treo trên vòm trời.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lý Ngang nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh đại khái là một khu rừng lá rộng cận nhiệt đới, mặt đất sinh trưởng một ít thực vật họ lan,rêu cùng địa y, bụi rậm cùng dương xỉ rậm rạp, cây cao ngoại trừ các loại cây phổ biến như cây vỏ cứng, cây nhãn, mộc lan, còn có một loại cây ngay cả Lý Ngang cũng hoàn toàn không thể nhận ra.
Cây này có vỏ cây màu nâu sẫm và vảy mỏng rơi ra, cành cây gần bằng phẳng, lá kim ngắn, tán cây hình tháp, giống như cây thông ngắn Bắc Mỹ, nhưng thân cây cực kỳ vặn vẹo quái dị, không ít cây thậm chí dán lên mặt đất ngang mà phát triển, hai bên thân cây chống đỡ mặt đất, ở giữa một đoạn thân cây mới mạnh mẽ nâng lên.
Nó giống như... Một người sống đang bò trên mặt đất.
Lý Ngang mặt không đổi sắc, khởi động hiệu ứng mắt mèo, cũng không có từ bên trong những cây thông quái dị này thấy dấu vết nhân loại.
Hắn không hề thả lỏng cảnh giác, nắm chặt [Tam lăng cốt tiêm thương], xa xa chọc vào cây thông quỷ dị một chút, không có dị thường sau đó dùng lưỡi thương đào xuống một khối gỗ cùng vỏ cây, cẩn thận đánh giá, đồng dạng cũng không có vấn đề gì.
Lý Ngang thu thập các mảnh vỡ thông vào túi ba lô, phát hiện ra rằng điện thoại di động không có tín hiệu, bộ đàm đầy tiếng ồn, thiết bị định vị GPS kết nối thất bại, máy bay không người lái cũng không thể hiểu được vì sao không thể khởi động.
-Phiến rừng rậm này, có gì đó quái lạ.
Sài đại tiểu thư nhẹ giọng nói:
-Nó làm cho tôi cảm giác thật không tốt.
-Ừm.
Lý Ngang gật gật đầu, thu hồi các vật phẩm như máy bay không người lái, yên lặng nói:
-Giống như chùa Cô hàn lần trước, nhiệm vụ kịch bản cũng không an bài cho ta thân phận đặc thù gì.
Điều đó có nghĩa là rất có thể ta không cần phải giao tiếp với các nhân vật trong thế giới kịch bản,
Cho dù cần, đối phương cũng không quan tâm đến hình dáng kỳ dị của ta.
Điều quan trọng nhất là, đồng đội đâu rồi?
Nhiệm vụ kịch bản lần này chính là làm việc theo nhóm, nhưng từ nãy đến giờ, Lý Ngang không phát hiện dấu vết của những người sống khác.
Cho dù nghiêng tai lắng nghe, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo, tiếng gió táp cùng tiếng động vật gặm nhấm nhỏ hoặc côn trùng bò qua lại trên đống lá rụng.
Có thể cùng Lý Ngang ghép đội với nhau, cấp bậc cũng sẽ không kém quá nhiều, ít nhất cũng coi như là người chơi đã hiểu được đại bộ phận phương thức sinh tồn, có năng lực chiến đấu nhất định.
Như thế nào cũng không có khả năng lặng yên không một tiếng động mà bị đoàn diệt.
Lời giải thích duy nhất là hệ thống ngay từ đầu không gom chung bọn họ một chỗ mà rải rác khắp khu rừng.
Nguyên nhân làm như vậy chắc hẳn cũng rất đơn giản, yếu tố nguy cơ tiềm ẩn trong rừng không thể gây ra uy hiếp tính mạng cho một đám người chơi, nhưng đối với người chơi đơn lạc vẫn rất có lực sát thương...
-Ào ào ào---
Thanh âm của một đám dã thú giẫm lên lá rụng cuốn lên bụi bặm vang lên ở sâu trong rừng, Lý Ngang không chút suy nghĩ, trực tiếp khom người xuống, thuận tay bật ánh sáng hồng ngoại trên mũ giáp, lợi dụng thiết bị quan sát ban đêm để theo dõi khu rừng.
Lý Ngang rõ ràng nhìn thấy một đám quái vật không phải người không phải thú từ xa chạy tới.
Hình thể của chúng tương tự như con người, thân hình ước chừng cao khoảng 1.5mét, làn da bên ngoài tái nhợt không có lông, không mặc quần áo, lưng cong, chân tay bò nhanh, tỷ lệ tay chân của chúng cực kỳ lớn, móng tay cực kỳ sắc nhọn.
Ngoài ra, hộp sọ của chúng nhô ra phía trước, hình nón nhọn, khuôn mặt lờ mờ có đường nét con người,
Nhưng hai mắt thoái hóa thành một khe hở, mũi nhọn, môi trên và dưới không cánh mà bay, chỉ có thể nhìn thấy nướu răng, và răng nanh lởm chởm tiếp xúc với không khí.
Những quái vật này bốn phương tám phương vây quanh, số lượng đại khái hơn trăm con, khí thế khá nóng nảy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất