Chương 336: Ba lê
Lý Ngang ẩn nấp trong bóng tối, nín thở ngưng thần, che giấu khí tức, lẳng lặng nhìn hai bắp chân treo trên trần nhà lắc lư qua lại như đồng hồ quả lắc.
Trong chốc lát, hai bắp chân dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chậm rãi di chuyển về phía trước, nhảy từ cửa ván gỗ xuống.
-Lạch cạch..
Hai chân rơi xuống sàn gian phòng, thiếu chút nữa không giữ được thăng bằng, tốn một phen công sức mới một lần nữa đứng vững.
Mượn ánh trăng, Lý Ngang cũng triệt để nhìn rõ bộ dáng của đối phương.
Đó đúng là một đôi chân dài giẫm lên giày ba lê, quần tất và váy múa ba lê, chỉ là thân hình từ trên xương hông không cánh mà bay, chỉ có hai cánh tay mảnh khảnh lơ lửng giữa không trung phía trên đôi chân dài.
Xung quanh bàn tay của hai cánh tay, có vẻ bẩn thỉu hơn so với các bộ phận khác, vết thương trước chia đã lành lại lần nữa rách ra, vảy máu và bụi bặm trộn lẫn với nhau, hiện ra màu đỏ đen tối tăm.
Không có cơ thể, “vũ công ba lê” chỉ có bàn tay và bàn chân kia trong tư thế cực kỳ vụng về,tiếp tục múa ba lê trong phòng.
Bởi vì không có mắt, nó thường đâm vào bàn ghế và đồ đạc, ngã xuống đất, trông rất đáng thương, một chút uy hiếp cũng không có.
-Trên bả vai của khuỷu tay trái, có một nốt ruồi.
Lý Ngang lặng lẽ nói:
-Trong ảo ảnh, mẹ của Alice cũng vậy.
-Hơn nữa bây giờ bộ dáng cô ấy chỉ có tứ chi không có thân thể, xác suất lớn tương ứng với mục tiêu của nhiệm vụ, chính là 'Tứ chi' cơ quan dị thường.
Lý Ngang không chủ động công kích đối phương, mà núp bên tường, nhìn cô nhón chân lên, nhảy múa vụng về, chậm rãi di chuyển đến vị trí giữa phòng.
Sau đó, cô đại khái làm ra động tác "khom lưng", cúi người xuống, quỳ trên mặt đất, dùng hai tay mò mẫm qua lại trên mặt đất. Dường như đang tìm kiếm một cái gì đó.
Lý Ngang trong lòng khẽ động, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau sạch tờ giấy viết cho Alice, suy nghĩ một lát, vươn trường thương ra, dùng lưỡi thương nhẹ nhàng lật qua đống tạp vật trên mặt đất.
Tìm ra quyển sách cổ tích giống như vừa rồi, lưỡi thương khẽ nhích dễ dàng ném nó đến nửa mét trước người đối phương.
Chẳng bao lâu, con quái vật phi con người chỉ có chân tay đã tìm thấy cuốn sách cổ tích. Hai tay cô run rẩy nâng quyển sách lên, lật đến một trang vẽ có nét vẽ nguệch ngoạc, quỳ trên mặt đất co rúm thành một đoàn, tay chân chậm chạp mất đi màu sắc, hóa đá thành một tác phẩm điêu khắc.
【Tứ chi dị thường đã được loại bỏ, còn lại bảy cơ quan dị thường】
Tiếng nhắc nhở hệ thống không chỉ vang lên bên tai Lý Ngang, các đồng đội khác cũng nghe thấy âm thanh này.
Tại thời điểm này, Thợ Đá đang đứng trong một căn phòng rộng rãi và sáng sủa.
Cửa ra vào và cửa sổ trong phòng đóng chặt, rèm cửa nặng nề không kẻ hở, từng ngọn đèn tường tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng gần như toàn bộ từ dãy kệ đồ trong phòng.
-Nhanh như vậy liền giải quyết xong một cái.
Thợ Đá gật đầu, lẩm bẩm:
-Đáng tiếc, không biết là ai đã giải quyết.
Hắn lấy ra hai thanh tiểu đao trang trí bằng nhựa bình thường nắm trong tay, cẩn thận cẩn thận đến gần kệ quan sát:
-Nơi này, là kệ đựng tạp vật?
Những thứ được đặt trên kệ, không phải bộ đồ ăn bằng gốm sứ hay đồ cổ văn vật.
Mà là những thứ kỳ lạ như tiêu bản nhện, thằn lằn khô, hộp sọ lợn rừng, chai thủy tinh chứa chất nhầy màu xanh đậm không rõ.
Thậm chí còn có một số lọ thủy tinh ngâm cừu non chưa sinh bị biến dạng trong Formalin.
Thật khó để tưởng tượng trang viên sang trọng và tinh tế này có liên quan đến các đồ vật kỳ lạ được đặt trên kệ.
-Vu thuật sao?
Thợ Đá nhìn chằm chằm vào kệ lẩm bẩm.
Thành tựu học tập các thứ thần bí của hắn coi như không tệ, vật phẩm đặt ở đây đều là đạo cụ luyện kim trong vu thuật.
-Người sở hữu trang viên Williams, là một phù thủy? Hoặc là tiến thêm một bước, bản thân gia tộc sở hữu dinh thự, chính là dòng tộc vu sư, nếu thế thì có thể giải thích vì sao trang viên này lại quái dị như vậy.
Hắn lẩm bẩm, tầm mắt quét qua một hàng kệ, bỗng nhiên dừng bước, gắt gao nhìn chằm chằm một cái bình thủy tinh.
Nơi đó tràn ngập chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt, một trái tim người đập thình thịch, lơ lửng trong chất lỏng.
Bên dưới lọ thủy tinh dán một nhãn lưu ý---Tiêu bản trái tim ông Williams, 10,8,1830
Thợ Đá kinh ngạc nhìn trái tim phanh phanh rung động, hô hấp của bản thân càng thêm dồn dập,
Hắn có thể cảm thấy rằng khi trái tim của Williams trở nên càng ngày có sức sống hơn thì trái tim của hắn lại đang dần héo rút cho đến khi muốn ngừng đập hẳn đi.
Thợ Đá chỉ cảm thấy trái tim mình chợt ngừng đập, khí lực toàn thân nhanh chóng trôi qua, cả người lảo đảo ngã xuống kệ.
Tầm mắt của hắn không ngừng tối đi, đồng tử trong vô thức giãn ra, phản chiếu trái tim ngâm trong dung dịch Formalin.
-Đây là...cơ quan dị thường sao?
Thợ Đá lâm vào ảo giác thật sâu, hắn phảng phất nhìn thấy trong một khu rừng rậm rạp, một nam tử trung niên da trắng tái nhợt tóc mai râu quai nón, thản nhiên từ trên xe ngựa hoa quý dừng ở ven đường bước ra.
Người đàn ông mặc áo sơ mi, vest và áo khoác tiêu chuẩn của quý ông xã hội thượng lưu thế kỷ 19, chống nạng bằng gỗ, một bộ dáng bình tĩnh của người đàn ông bề trên.
Ông bước ra khỏi xe ngựa, nhìn vào các công nhân trên bầu trời đang chặt các nhanh cây vặn vẹo, với một nụ cười quỷ dị trên khóe miệng, nhẹ nhàng nói với quản gia phía sau:
-Nói với các công nhân rằng những cây uốn lượn màu đen kia không vứt bỏ, sử dụng chúng để kiến tạo phòng ốc.
Quản gia bình tĩnh gật đầu:
-Vâng, thưa lão gia Williams.
Ảo giác cứ như vậy gián đoạn, trái tim Thợ Đá tạm dừng hơn mười giây lấy ra một tia khí lực cuối cùng, run rẩy nắm lấy đao nghệ thuật, kích phát hiện hiệu ứng đặc biệt của nó.