Chương 340: Tất Cả Sự Thật Bại Lộ! Hoài Ninh Vương Chi ý, Nữ Đế Tâm ý, Hứa Thanh Tiêu Chi Ý! Hắn Đây Rồi! (5)
"Hứa đại nhân, mẹ ta biết ngài bị nhốt trong thiên lao, tối hôm qua trở về, thuyết giáo ta một trận, nói tuyệt đối không thể để ngài chịu ủy khuất, nói nếu ngài có một chút ủy khuất nào, bà ấy sẽ không nhận ta, Hứa đại nhân, khi ngài ra ngoài rồi, phải nói với mẹ ta một tiếng, để cho mẹ ta không nói gì ta."
"Mẹ ngươi còn đỡ, cha ta trực tiếp cho ta hai cái tát, nói ta chắc chắn là không chiếu cố tốt Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, thật lòng mà nói lúc ngài đến, ta còn dọn sạch cỏ trên mặt đất cho ngài, còn cố ý quét hai bên đất, sau này ngài cũng phải giải thích cho cha ta đó nha."
Trong thiên lao, mấy ngục sai đứng ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu, mỗi người nói một câu.
Từ hôm qua Hứa Thanh Tiêu vào thiên lao, bọn họ đã vội vàng quét dọn, vệ sinh đều làm sạch sẽ, mùi gì cũng làm sạch sẽ, sợ Hứa Thanh Tiêu ở không thoải mái.
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng vì dân chúng, nộ trảm quận vương, giành được lòng dân, bọn họ làm vậy là không sai, nhưng bọn họ cũng có cha mẹ, cũng có thiện tâm mà, tất nhiên sẽ tôn trọng Hứa Thanh Tiêu.
Sau khi trở về, cha mẹ bọn họ đều cảnh cáo trước, muốn bọn họ tuyệt đối không thể để cho Hứa Thanh Tiêu chịu cực khổ, thậm chí hàng xóm láng giềng đều chạy tới nói, nếu dám để cho Hứa Thanh Tiêu chịu chút khổ sở nào thì tuyệt đối đoạn tuyệt quan hệ, hại bọn họ cực kỳ buồn bực, có mấy người thảm, trực tiếp ăn mấy cái tát, đã là cha thì cũng không cần nghe ngươi nói nhiều như vậy, dù sao cũng phải đánh một trận trước đã, sau đó mới từ từ giảng đạo lý.
"Chư vị thật sự là quá khách khí rồi."
Hứa Thanh Tiêu cũng có chút dở khóc dở cười, bộ dạng của mình đâu phải ngồi tù đâu, rõ ràng chính là nghỉ phép mà, nếu mà nghĩ thoáng một chút, thật chính là tới đây trải nghiệm cuộc sống.
“Hứa đại nhân, ngài đừng cảm thấy chúng ta chỉ là khách khí, chúng ta thật tâm bội phục ngài, kính nể ngài, nộ trảm quận vương, khí phách này, ai có?"
"Văn võ cả triều cũng không có ai như ngài, ta đã nghe nói, Bát môn kinh binh này nghe được việc này, đều nói ngài là nam nhi chân chính, thậm chí không ít người trong quân doanh sau khi nghe xong chuyện này cũng nói ngài có thể làm tướng quân."
"Đúng vậy, Hứa đại nhân, uy vọng hiện tại của ngài còn lớn hơn so với thừa tướng, ngài thật sự là một thanh quan, là quan tốt, dân chúng đều nhìn thấy."
Mọi người mở miệng, nhao nhao khen ngợi Hứa Thanh Tiêu, mà Hứa Thanh Tiêu cũng luôn miệng cảm tạ.
Có điều rất nhanh, mọi người cũng lần lượt tản đi, dù sao bọn họ cũng đang làm việc, nói thêm vài câu là được, cũng không thể nói mãi, vẫn phải làm việc.
Đợi người đi hết rồi, Hứa Thanh Tiêu một mình ngồi trong phòng giam.
Khi một chuyện gì đó xảy ra, cảm xúc có thể ảnh hưởng đến lý trí của một người.
Mà chờ sự tình xong, một mình ngồi trong tù, Hứa Thanh Tiêu ngày hôm nay cũng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hoài Bình Quận vương giết có đáng không?
Chắc chắn là đáng.
Nhưng nhìn lại, lại cảm thấy kỳ thật có thể đổi một cách khác.
Điểm này mình làm không được hay cho lắm.
Có điều Hứa Thanh Tiêu không hối hận, giết thì cũng đã giết rồi, đơn giản chính là không được chu toàn.
Nhưng nhân sinh trên đời, nào có thể mọi chuyện như ý, hơn nữa con người mà, luôn phải tiến bộ, đâu phải vừa sinh ra đã hoàn mỹ?
Bản thân cũng vậy, lúc này mới vừa mới tiến vào triều đình, có điểm không hoàn hảo là rất bình thường, có khuyết điểm thì sửa, lần sau không phạm là được.
Hứa Thanh Tiêu đối với bản thân không tính là rất hà khắc, quá mức hà khắc sống sẽ rất mệt mỏi.
Chuyện của Hoài Bình Quận vương, Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ rất lâu.
Không chu đáo, nhưng không hối hận, dù sao mình cũng đã giết rất sảng khoái.
Nếu như cho mình một cơ hội làm lại, Hứa Thanh Tiêu vẫn sẽ giết.
Nhưng qua mấy chục năm sau, có lẽ mình sẽ không giết, dù sao con người sẽ càng ngày càng lão luyện.
Chỉ là ít nhất hiện tại vẫn còn là thiếu niên, trong xương cốt vẫn có chút nhiệt huyết.
Mà thái độ đối với bệ hạ.
Hứa Thanh Tiêu cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Trên triều đình, có chút tức giận, nói không có cảm xúc là không thể nào.
Nhưng sau khi vào đại lao, rất nhiều chuyện cũng dần dần nghĩ thông.
Đứng ở góc độ của mình mà nói, giết quận vương thì chẳng có làm sai điều gì, nếu nói có thể dùng cách khác, vậy mà mình lựa chọn cách trực tiếp nhất, không quá thành thục lão luyện, nhưng cũng không có gì sai cả.
Mà đứng ở góc độ Nữ đế mà nói, cũng không có gì sai, binh phù đổi lấy mạng Hoài Bình Quận vương, hoàn toàn là món hời, có được binh phù, hoàng quyền vững chắc, làm việc cũng không cần sợ vướng bận tay chân, ra sức phát triển quốc gia.
Người đã chết, ghi nhớ trong lòng, thời thời khắc khắc, cũng không quên được, đợi đến khi Đại Ngụy thật sự ổn định lại, thái bình lại, đến lúc đó sẽ tính sổ sau, hoàn toàn không có một chút vấn đề, khi đó đừng nói Hoài Bình Quận vương, Hoài Nình Thân vương cũng phải chết.
Đế vương vô tình là chuyện tốt, nếu tâm tình không ổn định, không để ý đến quốc gia, không để ý thiên hạ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không phải là một chuyện tốt, ít nhất đối với quốc gia mà nói không phải là một chuyện tốt.
Ghét cay ghét đắng thì có thể, nhưng cũng phải có thực lực, giống như Chu Thái Tổ, quyền lực mạnh mẽ, cho nên tham quan ô lại, nên giết thì giết, lại nhìn Sùng Trinh Đế, làm gì cũng phải bị người kiềm chế, muốn điều tra tham quan, không cho ngươi điều tra, thật sự muốn trở mặt, ngươi cũng có thể xuống đài.
Tỉ mỉ mà suy nghĩ.
Hứa Thanh Tiêu cũng không căm hận bệ hạ, nhưng cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.
Đơn giản là lập trường không giống nhau mà thôi.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu hiểu được, bệ hạ sẽ không thực sự phạt mình cái gì, bằng không trên triều đình mình có thể lĩnh hộp cơm đi ra rồi.
Phạt ít ngăn nhiều là kết quả cuối cùng của bản thân.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu cũng càng lúc càng hiểu được, đấu tranh trên triều đình, sau này mình làm việc, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nghiêm túc suy nghĩ, mỗi một chuyện đều phải phỏng đoán cho thật tốt.
Nếu không, luôn bị xỏ mũi như thế cũng không được, dù sao bất luận là nhìn người hay là nhìn sự việc, đều phải tỉ mỉ xem xét, phòng ngừa tương lai.
Hơn nữa ngày hôm nay, Hứa Thanh Tiêu còn có một chuyện suy nghĩ rất lâu.
Đó chính là vì sao Hoài Ninh Thân vương lại giao binh phù ra.
Hoài Bình Quận vương đại náo như thế, vì sao ông ta không ngăn lại?
Cuối cùng, điều duy nhất Hứa Thanh Tiêu có thể nghĩ đến chính là, Hoài Ninh Thân vương cố ý giao binh phù ra.
Về phần vì sao, Hứa Thanh Tiêu cũng không phải nghĩ không ra, mà là thời gian gấp gáp, trong thời gian ngắn ngủi là nghĩ không ra.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Hoài Ninh Thân vương trước mắt là kẻ địch lớn nhất của mình.
Hơn nữa còn là loại che dấu cực sâu, tuyệt đối sẽ không giao chiến chính diện với mình, loại kẻ thù như thế này mới là đáng sợ nhất.