Chương 352: Đầm lầy
Lý Ngang đưa cánh tay bằng đá ra, để ở cánh cửa gỗ lớn, cùng với tiếng két chói tai, một luồng không khí lạnh từ bên trong cánh cửa rít tràn ra ngoài.
Không gian bên trong cánh cửa, khác xa so với những gì mọi người đã tưởng tượng, giống như một sân bóng đá tiêu chuẩn vậy.
Sàn nhà gần cửa được lát bằng những tấm đá vuông màu xanh lam thẫm ngay ngắn, lạnh như băng và rất chắc chắn.
Vách tường được ốp bằng những khối đá màu đỏ hình vảy cá, được nối lại với nhau đều đặn và đồng nhất, nhìn qua giống như thân vảy của một con thú khổng lồ vậy.
Nguồn sáng duy nhất ở bên trong là ánh sáng lạnh màu lam nhạt tỏa ra từ vô số ngọn đèn được khảm ở trên trần nhà.
Những ngọn đèn đó lập lòe, lúc bật lúc tắt, khiến cho không gian rộng lớn trở nên rực rỡ như một dải ngân hà.
Sau khi quan sát cẩn thận, mọi người mới phát hiện ra thứ gọi là ngọn đèn, thật ra là một đống sâu nhúc nhích mọc ra từ trên trần nhà và rủ xuống thành một cột hình trụ thẳng tắp.
Điểm sáng này thật ra là ánh sáng trên cơ thể của những con sâu nhúc nhích rơi xuống.
Càng vào gần đại sảnh, sàn nhà màu xanh lại càng trở nên bừa bãi, những chủng hoa vô cùng kỳ quặc không thể phân biệt được rõ, từ trong đất mọc ra, sinh trưởng mãnh liệt trên những tảng đá rất nặng, tùy tiện mọc lên tràn lan.
Từ chất lỏng phát sáng chảy xuống từ trên người của đám sâu bọ, ở giữa bụi hoa có một bãi nước cạn và nông, phía trên mặt nước có ruồi muỗi sâu bọ thoải mái bay lượn, đang bị con nhện trong bãi cỏ chực chờ bắt mồi.
Cảnh này giống như một đầm lầy cây cỏ tràn ngập sức sống.
-Kia rốt cuộc là...
Mèo Rừng chỉ cảm thấy một luồng không khí chạy từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân:
-Cái gì vậy?
Hơn chục sợi xích dày bằng cổ tay, kéo dài từ vách tường ra, xuyên ngang qua phòng, xỏ qua một quả cầu tròn nửa trong suốt rất lớn, làm nó lơ lửng trong không trung phía trên đầm lầy.
Quả cầu kia có đường kính hơn bảy mét, bên ngoài được bao phủ bởi một tấm màng mỏng tái nhợt, bên trong quả cầu lại chứa đầy nguồn nước đục ngầu.
Theo ánh sáng yếu ớt, bọn họ rõ ràng nhìn thấy ở giữa quả cầu, có một cơ thể hình người mơ hồ, co rúm lại thành cục đang nổi lơ lửng, theo dòng chảy của nước mà nặng nề nổi lên xuống.
Ánh sáng, một ánh sáng thần thánh và thuần khiết, chiếu ra từ bên trong quả cầu, nhẹ nhàng và yên bình giống như một cái ôm.
Mọi người bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, vẻ mặt giống như đang bị kiềm hãm.
Lý Ngang ngửi thấy trong mũi tràn ngập hương thơm cỏ cây tươi mát, nghe thấy trên đầu truyền đến âm thanh xào xạc, làn da hơi ngứa, lỗ chân lông trên cơ thể đều nhúc nhích, giống như có một thứ gì đó đang sinh trưởng ra từ trong lỗ chân lông vậy.
Sài đại tiểu thư đang ở nhờ trong cơ thể hắn vội vàng hô to một tiếng (bên ngoài không nghe được).
Lý Ngang hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy bên ngoài cơ thể của Ác Vô Niệm từ từ mọc dài ra cỏ rêu xanh biếc.
Tay chân Đông Phong Phá cũng vươn ra những cây nấm rực rỡ sắc màu.
Ngay cả trên ngực của Thợ Đá cũng mọc những bông hoa lớn màu hồng phấn.
-Đừng nhìn nó!
Cơ thể Mèo Rừng đang không có gì khác thường, khuôn mặt đột nhiên biến sắc, một phát túm lấy một chuỗi Hắc Diệu Thạch trên cổ tay đã bắt đầu mốc meo thối rữa.
Rồi lấy từ trong cột ba lô ra những chiếc vòng cổ tự làm, dùng dây gai xâu tám hòn đá thành vòng cổ, rồi choàng vào cổ của chính mình cùng Lý Ngang và đồng đội.
Hòn đá trên vòng cổ có phẩm chất hiếm này, có công dụng bảo hộ tâm hồn, sau khi bắt đầu sử dụng, nếu gặp phải ô nhiễm tâm hồn mạnh thì chỉ có thể duy trì được mười lăm phút, thậm chí thời hạn còn có thể ngắn hơn nữa.
Ở trong thế giới thực, trang bị có công dụng thế này, Mèo Rừng phải rao bán trên diễn đàn với giá gần nghìn G-coin, tuyệt đối không phải vật có thể miễn phí trao tặng.
Chỉ là hiện tại cái thai lờ mờ có hình người trong quả cầu kia quá kinh khủng, ép cô không thể không lấy ra đạo cụ có thể bán với giá cao này, đưa cho đồng đội sử dụng.
Nếu chẳng may đồng đội chết không rõ ràng, cô giữ lại đạo cụ cũng chỉ có thể để chôn cùng mà thôi.
Nhờ có loại đá đeo trên cổ, đám người Ác Vô Niệm trong nháy mắt đã minh mẫn trở lại, vội vàng gạt đi mấy loại thực vật đang mọc dài từ người ra, nghĩ lại còn thấy rùng mình.
Suýt chút nữa bọn họ đã biến thành những người cây, sống đời sống thực vật rồi.
Ác Vô Niệm mặt tái xanh, tim đập thình thịch nói:
-Đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?
-Một ác quỷ suy nhược đang cố gắng hồi sinh có tia thần tính.
Mèo Rừng mặt không chút thay đổi, nói:
-Kẻ nào nhìn thẳng vào thần, nhất định sẽ bị thần trừng phạt. Vòng cổ đó chỉ có thể duy trì mười lăm phút, chúng ta lên thôi.
Bởi vì có tồn tại thần tính nên Lý Ngang không thể dùng công dụng điều tra của mắt mèo để trực tiếp quan sát khối cầu lớn kia.
Nhưng những xiềng xích kéo dài ra ở xung quanh và sự tồn tại của bóng người trong quả cầu này đã vạch ra một khung cảnh, chính là cảnh tượng mà hắn từng nhìn thấy ở trước biệt.
-Cảnh ở trước mặt kia rốt cuộc là gì?
Lý Ngang thầm nghĩ trong lòng:
-Là tiên tri hay ảo giác để mê hoặc con người?
Trang bị mắt mèo của hắn, ngoài công dụng riêng là tạo ra ảo giác ra thì còn có thể chống đỡ được hiệu ứng mê hoặc tâm trí trong một trình độ nhất định, bình thường hắn rất khó bị trúng ảo giác.
Lợi dụng khi quả cầu bị sắt xuyên qua kia vẫn chưa có động tĩnh gì thêm, Mèo Rừng nhanh chóng lấy ra máy chụp ảnh bói toán, chụp những chỗ xung quanh quả cầu kia.