Chương 354: Thuế Hộ Bộ, Đặc Cách Hoàng Quyền, Đại Nội Long Phù, Hứa Thanh Tiêu Lại Sắp Bắt Đầu Gây Chuyện! (7)
Trong Hộ bộ.
Thượng thư Cố Ngôn vừa mới trở lại nơi làm việc, chợt nghe được ý chỉ của Nữ đế.
"Đại nội long phù! Chỉnh trị thuế ngân! Hình Binh lưỡng bộ mặc cho phân phó?”
"Bệ hạ... Người đang muốn làm gì vậy?”
Cố Ngôn nhíu mày, cho dù y có mưu tính sâu hơn nữa, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nàng đang muốn làm gì.
Sao đang yên đang lành cho Hứa Thanh Tiêu quyền lực lớn như vậy?
Còn nữa, Hứa Thanh Tiêu này, sao lại náo loạn như vậy!
Không thể yên ổn được sao?
Hắn không phải đang đọc hồ sơ sao? Vậy tức là đọc xong rồi sao?
Tả Hữu thị lang ngồi ở một bên cũng vô cùng trầm tư, không hiểu ý chỉ này.
Nhưng vào lúc này, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn đứng dậy, sắc mặt biến đổi.
"Bệ hạ muốn động đến hoàng tộc."
Cố Ngôn không nói gì, đây là lời nói trong lòng y.
Thân là Hộ bộ Thượng thư, y cực kỳ hiểu rõ tình hình tài chính trước mắt của Đại Ngụy, muốn thực sự giảm bớt áp lực của Đại Ngụy, trước mắt mà nói, đối phó với hoàng thất nhất tộc là hiệu quả tốt nhất.
Nhất là hiện tại trong tay bệ hạ đang cầm Kỳ Lân binh phù, quả thực có thể đại đao to búa lớn.
Nhưng làm như vậy, vẫn là quá mức mạo hiểm và bộp chộp rồi.
“Không được!”
Cố Ngôn đứng dậy, y trực tiếp đi ra ngoài, y không cho phép bệ hạ có ý niệm này trong đầu, ít nhất hiện tại sẽ không cho phép.
Một khi động đến hoàng thất nhất tộc, vậy thì chính là rắc rối rất lớn.
Hình bộ, Binh bộ, Lễ bộ, Công bộ.
Bốn vị thượng thư dường như sau hai khắc cũng cùng đoán ra được như Hộ bộ thượng thư, bốn người bọn họ cùng nhau đứng dậy, dự định đi vào cung diện thánh, khuyên can bệ hạ.
Nhưng đi ra ngoài cung, nhận được chỉ có hai chữ.
Không gặp.
Tin tức năm vị thượng thư bị thánh thượng cự tuyệt nhanh chóng truyền ra.
Trong một thời gian ngắn, vô số quyền quý ở kinh thành Đại Ngụy đều trầm mặc.
Trời mới biết Hứa Thanh Tiêu muốn làm cái gì, cũng có trời mới biết bệ hạ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng tất cả mọi người nhận ra một điều.
Hứa Thanh Tiêu này, thật sự sẽ gây chuyện.
Trong kinh đô.
Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn đi đi lại lại trong phòng.
Bệ hạ đột nhiên ban Đại nội long phù cho Hứa Thanh Tiêu, còn đề bạt Hứa Thanh Tiêu làm Hộ bộ Viên Ngoại lang.
Đây rõ ràng là muốn kiếm chuyện mà.
Nước trong Hộ bộ rất sâu.
Có thể nói là sâu không thấy đáy.
Mỗi một quan viên đều liên lụy đến rất nhiều thị phi, bản thân y là Thượng thư cũng bị ràng buộc trong đó, nhưng cũng không phải loại như tham ô.
Thân là Thượng thư, lại là người do tiên đế đề bạt, tất nhiên y không làm những chuyện như tham ô kia.
Nói thật thì khi y tiếp nhận Hộ bộ thì sắc mặt cũng trắng bệch, nơm nớp lo sợ, mỗi một chuyện đều phải cân nhắc vạn phần.
Y cũng biết hiện nay Đại Ngụy đang gặp vấn đề gì, thậm chí y đã muốn động đến nhất mạch hoàng thất từ lâu.
Nhưng Cố Ngôn lại càng hiểu hơn một điều chính là không thể động đến nhất mạch hoàng thất.
Một khi đã động thì những Thân vương, Quận vương bao gồm cả một vài dòng dõi hoàng thất, có ai mà không lên tiếng.
Phải biết rằng bên ngoài Đại Ngụy có không ít phiên vương muốn ngo ngoe rụt rịt, bọn họ chỉ đợi đến khi triều đình xảy ra vấn đề sau đó lại mượn cơ hội xuất thủ.
Nếu như động đến lợi ích của nhất mạch hoàng thất thì Đại Ngụy sẽ thật sự đi đời.
Nhưng bệ hạ không muốn gặp mình cũng đã đủ biểu lộ tâm ý của bệ hạ. Nàng đã quyết định xong, nghĩ lại thì đây chắc là sức mạnh do Kỳ Lân binh phù mang đến.
Có được Kỳ Lân binh phù là chuyện tốt nhưng mà như vậy thì có hơi gấp gáp.
Thậm chí có thể nói là quá gấp rồi.
Bên ngoài vẫn còn ba khối binh phù chưa thu hồi lại, vấn đề loạn phiên vương vẫn chưa được giải quyết triệt để, sao có thể ra tay được.
“Bệ hạ à!”
Cố Ngôn hít sâu một hơi, y thật sự không biết nên nói gì nữa.
“Trước mắt bất luận như thế nào cũng phải khuyên can Hứa Thanh Tiêu, quyết không để cho hắn làm xằng làm bậy, bằng không thật sự sẽ dẫn đến những phiền phức to lớn.”
Cố Ngôn tự nhủ trong lòng, y biết muốn làm bệ hạ hồi tâm chuyển ý là chuyện rất khó.
Nhưng làm cho Hứa Thanh Tiêu dừng tay thì ngược lại không phải là không có cách.
“Người đâu.”
Cố Ngôn mở miệng, gọi thuộc hạ đến.
“Thượng thư đại nhân, có gì phân phó.”
Ngoài cửa có âm thanh vang lên.
“Đi gọi Hứa Thanh Tiêu đến đây.”
Cố Ngôn không nói thêm gì, trực tiếp bảo người mang Hứa Thanh Tiêu đến đây.
“Dạ.”
Thuộc hạ lập tức rời đi, đi đến học đường Thủ Nhân tìm Hứa Thanh Tiêu.
Ước chừng sau một khắc đồng hồ.
Đối phương trở về.
“Thượng thư đại nhân, Hứa đại nhân nói ngài ấy đang có việc trong người, hôm nay không tới được, nói là ngày mai sẽ đến Hộ bộ nhậm chức.”
Đối phương nói thế. Lời vừa nói xong, Cố Ngôn khẽ nhíu mày.
Y im lặng nữa ngày, giọng nói bên ngoài lại vang lên lần nữa.
“Đại nhân, có cần đi mời Hứa đại nhân thêm một chuyến nữa không?”
Đối phương hỏi.
“Không cần.”
Cố Ngôn lắc đầu, Hứa Thanh Tiêu cũng đã nói là ngày mai sẽ đến, chút kiên nhẫn chờ này, y vẫn phải có.
Cùng lúc đó.
Hoài Ninh vương phủ.
Hoài Ninh Thân vương ngồi ngay ngắn trog đại điện, lộ ra vẻ tuổi già sức yếu, mà trước mặt ông ta có một nam tử đang quỳ.
“Nói với chư vương, nếu như bệ hạ thật sự dám đem mũi đao chỉa vào hoàng thất nhất mạch, dốc toàn lực vạch tội Hứa Thanh Tiêu.”
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu không chết, lợi dụng danh nghĩa dẹp phản loạn bên cạnh vua, chém giết gian thần, biết chưa?”
Hoài Ninh Thân vương mở miệng.
Từ sau khi bệ hạ ra ý chỉ, Hoài Ninh Thân vương liền lập tức đoán ra được bệ hạ đang muốn làm gì.
Áp chế hoàng thất nhất mạch, giao nạp tiền thuế vào quốc khố, chuyện này đứng vào góc độ một quốc gia mà nói thì đây cũng là một chuyện tốt, cũng là chuyện chắc chắn phải làm.
Nếu là thời thịnh thế, nuôi một nhóm con cháu hoàng thất cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ quốc gia suy bại, tất nhiên là phải áp chế.
Nhưng một khi thanh đao kia chém xuống thì thật sự không phải là chuyện nhỏ.
So với giết con trai mình thì còn khủng bố hơn gấp trăm lần. Giết con trai mình rồi thì cũng chỉ là chuyện của nhà mình, các phiên vương khác dâng tấu chương lên chẳng qua là xem thái độ của bệ hạ mà thôi.
Nếu như thật sự bởi vì chuyện này mà tạo phản thì bọn họ không dám, bởi vì không có dính dáng đến lợi ích của bọn họ.
Nhưng nếu như đem cây đao hướng về phía hoàng thất Đại Ngụy, vậy thì không còn là chuyện đùa, quận vương, thân vương trong kinh đô thì còn dễ nói một chút, dù sao thì cũng còn đang ở kinh đô.
Nhưng nhóm phiên vương ở bên ngoài thì chắc chắn không nuốt trôi nổi chuyện này.
Bảo bọn họ chảy máu? So với giết bọn họ còn khó hơn gấp mười lần.
Đây chính là cơ hội trời cho.