Chương 365: Hộ Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Ba Bộ Thành Một! Chờ Cá Mắc Câu! (5)
Loại mệnh lệnh này cần phải dùng đến Đại nội long phù hay sao? Ngươi cứ mở miệng nói thẳng không phải là được rồi sao?
Chẳng qua Phùng Kiến Hoa vẫn vô cùng nghiêm túc nói:
“Thần, lĩnh chỉ.”
Phùng Kiến Hoa nghiêm túc hồi đáp.
Đối phương đã lĩnh chỉ, Hứa Thanh Tiêu cũng thu Đại nội long phù lại rồi đến đỡ Phùng Thị lang đứng lên.
“Phùng đại nhân, chuyện này rất quan trọng, nhưng ngài đừng nói cho bên ngoài biết mệnh lệnh này là do ta truyền đạt, chuyện này, ngài biết ta biết, nhiều nhất là thêm Trương Thượng thư biết thôi, hiểu chưa?”
Hứa thanh tiêu vô cùng chân thành nói.
“Được! Ta hiểu rồi.”
Phùng Kiến Hoa nghiêm túc gật đầu. Đã lấy Đại nội long phù ra vậy thì chuyện này chắc không phải là việc nhỏ, hắn chắc chắn sẽ không làm loạn.
“Đúng rồi, Phùng đại nhân, mỗi ngày từ chối các vụ án dị tộc bao nhiêu lần ngài nhất định đều phải ghi chép lại, phái người giao cho ta.”
“Được rồi, nếu đã như vậy thì ta sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Hứa Thanh Tiêu đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ là Hứa Thanh Tiêu không hề rời khỏi Hình bộ mà đi tìm Lý Viễn một chuyến.
Hắn đưa một cây trâm vàng đến trước mặt Lý Viễn.
“Lý đại nhân, trước đó vài ngày đã đắc tội nhiều, chuyện qua rồi ngẫm lại đúng là ta lỗ mãng. Đây là quà mua tặng phu nhân, mong Lý đại nhân chớ nên trách tội hạ quan.”
Trên đường đến đây Hứa Thanh Tiêu có mua một cây trâm, đưa cho Lý Viễn để y tặng cho vợ.
Xem như là hóa giải ân oán không cần thiết này.
Đối phương thấy thế, trong lòng nhất thời cảm thấy cực kỳ thoải mái, chẳng qua trên mặt vẫn tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh.
“Ngươi còn nhỏ, chuyện này cũng bình thường, chẳng qua vật này ta sẽ nhận, cũng không phải là ta ham lợi nhỏ mà ta không hy vọng hai ta kết ân kết oán.”
“Được rồi, ngươi đi làm việc đi, nếu như không có chuyện gì thì đến nhà ta ngồi chơi, ta có mấy bản án không có đầu mối, đến lúc đó ngươi giúp ta xem thử.”
Lý Viễn bình tĩnh nói.
“Đại nhân rộng lượng.”
Hứa Thanh Tiêu cười cười sau đó rời khỏi phòng.
Đều là người chung bộ phận mà còn là Hình bộ, sau này không biết có bao nhiêu chuyện cần nhờ đến Hình bộ, không cần thiết phải vì chút ân oán nhỏ mà nảy sinh khúc mắc trong lòng.
Làm người mà, phải linh động một chút.
Sau khi làm xong việc này, Hứa Thanh Tiêu lại đi thẳng đến Binh bộ.
Nếu như Hộ bộ tỏ ra kính sợ đối với Hứa Thanh Tiêu, Hình bộ vui vẻ hòa thuận như người một nhà, thì ở Binh bộ, hắn có một loại cảm giác như áo gấm về quê vậy.
“Đúng vậy, áo gấm về quê.”
Hứa Thanh Tiêu vừa bước vào Binh bộ đã được chào đón rất nhiệt tình.
“Nhìn kìa, đó chính là Hứa Thanh Tiêu.”
“Hứa Thanh Tiêu đến.”
“Được đó, đây chính là Hứa Thanh Tiêu à? Trông trắng trẻo nõn nà ha.”
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, vợ ta cực thích Nam Dự các tự của ngài, ngài có thể kí tên giúp ta không?”
“Hứa đại nhân, ta rất sùng bái ngài, có thể kí tên cho ta không?”
Toàn Binh bộ trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên. Tính tình của người trong Binh bộ đều tương đối thẳng thắn, đại đa số đều xuất thân từ quân doanh ra. Hứa Thanh Tiêu giận dữ mắng chửi đại Nho, đại náo Hình bộ, giết Hoài Bình quận vương, có cái nào không phải là chuyện mà bọn họ muốn làm mà không dám làm chứ?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại một mình làm hết.
Có thể nói là hơn nửa Binh bộ đều có thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu, thậm chí còn lẩm bẩm bệ hạ vì sao lại không cho Hứa Thanh Tiêu đến Binh bộ.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đến Binh bộ tất nhiên là khiến mọi người rất hào hứng.
Hứa Thanh Tiêu cũng không ngờ mình lại được Binh bộ hoan nghênh như vậy. Sau khi khách khí với mọi người một hồi, cuối cùng vẫn là Tưởng Hâm Ngôn ra nói lời giải vây, nếu không thì ngay cả nội đường Binh bộ hắn cũng không vào được.
“Hứa đại nhân, Binh bộ Thượng thư đang bàn chuyện, phải chờ khoảng một khắc đồng hồ, ngài chờ thêm một lát nha.”
Bên ngoài nội đường Binh bộ, Tưởng Hâm Ngôn nói cho Hứa Thanh Tiêu biết Thượng thư đang có chuyện cần bàn, bảo hắn chờ một chút.
“Không sao.”
“Vết thương của Tưởng đại nhân đã lành chưa?”
Hứa Thanh Tiêu kiên nhẫn chờ đợi, thuận tiện còn hỏi thăm về thương thế của Tưởng Hâm Ngôn.
“Đã khỏi hẳn, không có gì đáng ngại.”
Tưởng Hâm Ngôn trả lời hắn.
“Vậy thì tốt rồi.”
Hứa Thanh Tiêu cười nhạt một tiếng còn Tưởng Hâm Ngôn thì trầm mặc không nói gì thêm.
Nhưng qua một lát, Tưởng Hâm Ngôn lại không nhịn được mở miệng hỏi:
“Hứa đại nhân, ta nghe nói ngài đã lập học, đúng không?”
“Ừ.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời lãnh đạm.
“Không biết ít ngày nữa ta có thể qua thăm hỏi Hứa đại nhân một chuyến hay không, dù ta là kẻ võ phu nhưng cũng hiểu rõ điểm tốt của học vấn, chỉ là xem không ít sách vở nhưng vẫn luôn cảm thấy không hợp ý.
Tưởng Hâm Ngôn nói.
“Tất nhiên là hoan nghênh rồi, nếu như Tưởng đại nhân đích thân đến thì coi như là mang ánh sáng đến cho học đường Thủ Nhân bọn ta.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
Tưởng Hâm Ngôn dù sao cũng là một trong những thống soái của Bát môn kinh binh, là tồn tại có thực quyền chưởng quản Binh bộ, kết bạn một chút cũng không thiệt thòi.
“Vậy được, mấy ngày nữa ta sẽ đến quấy rầy Hứa đại nhân, chẳng qua gần đây ta bận việc bên ngoài, có thể là phải sau nửa tháng nữa, mong Hứa đại nhân chớ nên trách tội.”
Tưởng Hâm Ngôn cười nói.
“Quá lời rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, mà lúc này, cửa lớn phòng Thượng thư mở cửa ra, một vài quan viên từ bên trong bước ra.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời mà đứng dậy đi về phía phòng Thượng thư.
Sau khi đi vào phòng Thượng thư, Hứa Thanh Tiêu bèn đóng cửa lại. Không ai biết Hứa Thanh Tiêu đến Binh bộ để làm gì.
Nhưng sau khoảng nửa canh giờ, Hứa Thanh Tiêu từ Binh bộ đi ra.
Cứ như vậy, một mệnh lệnh truyền ra khắp trên dưới Binh bộ.
Tăng cường phòng vệ kinh thành, tăng số quân tuần ra, thời gian tuần tra không được trễ nãi, nếu như gặp dị tộc đang cãi nhau với người khác thì cố gắng chọn thiên vị dị tộc, lấy quốc uy Đại Ngụy làm trọng, cố hết sức không làm lớn chuyện.
Mệnh lệnh này cũng không tính là gì, trước đó cũng từng có vài chuyện thế này, ví dụ như đại sứ các nước đến Đại Ngụy, vì hình tượng Đại Ngụy nên bên trên cũng từng hạ mệnh lệnh kiểu này, chỉ là không tuyệt đối như lần này thôi.
Không ai biết Hứa Thanh Tiêu đang giở trò gì.
Bệ hạ bảo Hứa Thanh Tiêu đi quản chuyện thu thuế, mà Hứa Thanh Tiêu lại đi đến Hộ bộ, Hình bộ, Binh bộ, cảm giác như hắn bận rộn cả ngày nhưng cũng tựa như không làm gì cả, chuyện này đã làm cho không ít người hiếu kì.
Buổi trưa.
Sau một ngày bận rộn, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng về đến học đường Thủ Nhân.
Chuyện cần làm đều đã bàn giao xong, tiếp theo chỉ cần ngồi chờ con cá mắc câu thôi.
Muốn chặt đám người dị tộc phiên bang này thì nhất định phải bố trí một cách chu toàn. Bọn người dị tộc phiên bang này hoành hành bá đạo ở Đại Ngụy, ngang ngược càn rỡ, đằng sau nhất định có người chống lưng.