Chương 369: Muốn Ngươi Diệt Vong Thì Phải Khiến Ngươi Điên Cuồng! (3)
“Nhưng đám người này.”
Hứa Thanh Tiêu có hơi không phục nhìn về phía đám phiên thương người Hồ.
“Thôi đi thôi đi, bọn họ như vậy cũng không phải là chỉ mới một hai ngày, cùng lắm thì sau khi chuyện này qua đi, bảo dân chúng chú ý đến một chút, chờ sau khi ngày mừng thọ của bệ hạ kết thúc sẽ quản thúc bọn chúng. Dù sao bất luận như thế nào thì cũng không thể đắc tội được.”
“Hứa Thanh Tiêu, bây giờ ngươi đang mang rất nhiều phiền phức, tốt nhất là đừng xen vào vũng nước đục này.”
Phùng Kiến Hoa mở miệng, nói tóm lại, ý chính là đừng trêu chọc bọn họ, trước hết cứ cam chịu như vậy một chút, chờ đến sau khi ngày mừng thọ của bệ hạ kết thúc rồi hãy quản lý bọn họ là được.
Lời này nói ra làm cho lòng đám phiên thương người Hồ sau khi nghe xong thì vui như nở hoa.
Nói thật thì mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu làm cho bọn họ sợ thật đấy. Đây chính là người dám giết vương đấy, bọn họ đã không còn gì để nói. Nhưng nhìn thấy thế này, hình như bọn họ không dám trêu chọc mình đâu nhỉ.
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, hắn lộ ra mấy phần do dự sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía đám người kia. Nhưng Phùng Kiến Hoa lại luôn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu nhắn nhủ các kiểu, có vẻ hơi kỳ lạ.
Dân chúng nhìn thấy một màn này thì không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu sao bọn họ lại có cảm giác như chuyện này Hứa Thanh Tiêu cũng không thể xử lý được.
“Được rồi!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn hít sâu một hơi nhìn về phía bách tính nói:
“Chư vị bách tính, Hứa mỗ cũng không biết nên nói gì nhưng xin các vị cứ yên tâm, nếu như về sau những phiên thương người Hồ này còn dám tiếp tục như vậy nữa, ta nhất định sẽ không tha cho bọn họ.”
“Chuyện hôm nay dừng ở đây, mong rằng các vị cho Hứa mỗ ta mặt mũi, khiến các vị phải chịu uất ức rồi.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu hướng về phía bách tính, cung cung kính kính.
Giờ khắc này, dân chúng trầm mặc. Bọn họ không ngờ vậy mà đến cả Hứa Thanh Tiêu cũng không dám ra tay. Nhưng bọn họ cũng biết là Hứa Thanh Tiêu không thể trêu chọc thị phi thêm nữa.
“Được, Hứa đại nhân, bọn ta tin ngài! Chuyện này dừng ở đây.”
“Hứa đại nhân, nếu là người khác thì bọn ta sẽ không đồng ý đâu, nhưng nếu là ngài, bọn ta nể mặt ngài.”
“Hứa đại nhân, ngài là quan tốt, ngài không ra tay thì chắc chắn là có nỗi khổ tâm riêng, chúng ta tin tưởng ngài, cũng sẽ không làm cho ngài khó xử, bọn người chúng ta tản đi thôi.”
“Được được được, đi thôi.”
Bách tính mở miệng, bọn họ lựa chọn tin tưởng Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện. Mặc dù trong lòng còn có hơi tức nhưng đối mặt với Hứa Thanh Tiêu, bọn họ cũng không nói thêm gì nhiều.
Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu đã giải oan cho bách tính bọn họ, dám làm dám chịu, Hứa Thanh Tiêu nói vậy nhất định là có lý do của hắn.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu hướng về phía đám phiên thương người Hồ mở miệng.
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi.”
“Sau này các ngươi cũng đừng quậy nữa. Tiền thuốc men của đám người này, các ngươi chịu.”
Hứa Thanh Tiêu nói thế.
Nhưng đám phiên thương người Hồ này cũng không đồng ý. Nếu như nói trước đó bọn họ còn có chút sợ hãi với Hứa Thanh Tiêu thì bây giờ, sau khi biết Hứa Thanh Tiêu còn có chỗ e ngại thì tất nhiên bọn họ không sợ nữa.
“Bồi thường tiền thuốc men? Đại nhân, không phải là ngài hồ đồ rồi chứ, hơn nữa ngọc thạch của bọn ta cũng quý, hẳn là bọn họ nên bồi thường cho bọn ta.”
“Đúng đúng đúng, nhất định phải bồi thường, bồi thường cho bọn ta.”
“Đám người đọc sách này mỗi người đều biết cách chửi người, Hứa đại nhân ngài là quan thanh liêm, chuyện này ngài nhất định phải đòi lại công đạo cho chúng ta, nếu không chúng ta sẽ đi tới trước mặt bệ hạ cáo trạng.”
“Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy.”
Đám phiên thương người Hồ mở miệng, ai cũng vô cùng phách lối nhưng trong lời nói của bọn họ cũng không quá tuyệt tình, dù sao thì bọn họ cũng chỉ muốn thăm dò đôi chút thái độ của Hứa Thanh Tiêu, nhìn xem Hứa Thanh Tiêu cuối cùng có thể nhịn được đến trình độ nào.
“Làm càn.”
“Các ngươi đã đả thương người mà còn bắt người ta đền tiền? Các ngươi không coi pháp luật Đại Ngụy ra gì đúng không?”
Hứa Thanh Tiêu giận to nói.
Sắc mặt của đám phiên thương người Hồ kia có hơi thay đổi, nhưng trong phút chốc Phùng Kiến Hoa lại đi đến giữ chặt Hứa Thanh Tiêu, mà Hứa Thanh Tiêu thì nhìn Phùng Kiến Hoa. Phùng Kiến Hoa nhỏ giọng vội vàng nói:
“Đừng có cãi nhau, đây là thời điểm quan trọng, thật sự không thể tranh cãi.”
“Hứa Thanh Tiêu, thật sự không nên nhúng tay vào chuyện này.”
Phùng Kiến Hoa lôi kéo Hứa Thanh Tiêu, ra vẻ như tuyệt đối không thể làm loạn. Như thế lại càng khiến cho đám phiên thương người Hồ vui vẻ.
Hứa Thanh Tiêu im lặng.
Còn Phùng Kiến Hoa, hắn nhìn về phía đám phiên thương người Hồ kia nói:
“Thôi đi, bồi thường thì không cần các ngươi bồi thường đâu, nha môn sẽ xử lí, các ngươi đừng nói thêm nữa.”
Phùng Kiến Hoa nói như thế, bảo đám người đừng tiếp tục náo loạn nữa, đến đây thì ngừng đi.
Tiền cũng không cần bồi thường.
Đám phiên thương người Hồ thấy chuyện thành như vậy thì lập tức lấy lại tinh thần.
“Cái gì mà gọi là bọn ta không cần bồi thường? Là bọn họ cần phải bồi thường cho bọn ta! Nếu như bọn họ không bồi thường vậy thì hôm nay bọn ta sẽ không đi đâu hết.”
“Đúng vậy, các người thế này không phải là đang khi dễ người dị tộc bọn ta đó sao? Bọn ta muốn cáo ngự trạng.”
“Ngọc thạch kia của bọn ta trị giá mấy ngàn lượng, bồi thường năm trăm lượng là quá đáng sao?”
“Không quá đáng, không có chút quá đáng nào.”
Đám người kia làm ầm ĩ lên, dương dương đắc ý.
Sắc mặt Phùng Kiến Hoa thay đổi, còn dân chúng thì tay siết chặt thành nắm đấm, hận không thể xông lên, kéo đám người kia ra đánh một trận.
“Được rồi, năm trăm lượng này Hình bộ cho, chuyện này kết thúc, không cần phải lăn tăn gì nữa hết.”
Phùng Kiến Hoa giận dữ hét, hắn cũng giận lắm rồi.
Các người đánh người, không bảo các người bồi thường tiền, cho các người xéo đi các người lại còn không vui?
Còn muốn bắt người ta bồi thường? Người ta có đồng ý không? Khi dễ người khác thì thôi đi, nhưng có ai đi ức hiếp người khác đến vậy không?
Nhưng cuối cùng, Phùng Kiến Hoa hít sâu một hơi. Hắn không muốn chuyện này làm lớn lên, cứ như vậy đi, dừng ở đây đi.
Lời này vừa dứt làm cho đám phiên thương người Hồ cười, cười một cách khoái chí.
Nhưng vẫn có phiên thương người Hồ tham lam, trực tiếp mở miệng nói:
“Chuyện này đã xong, nhưng nha môn các ngươi bắt bọn ta tới làm trễ nãi chuyện làm ăn của bọn ta, chuyện này thì giải quyết thế nào? Các ngươi không giải quyết chuyện này hay sao?”
Có người tiếp tục mở miệng, được một tấc lại muốn tiến một thước, tham lam vô độ.
“Ông nội ngươi đó, thật sự là một đám súc sinh.”
“Hứa đại nhân, bọn ta thật sự không nhịn được nữa.”
“Đám phiên thương người Hồ này đáng chết.”