Người Chơi Hung Mãnh

Chương 394: Lập Ngôn (6)

Chương 394: Lập Ngôn (6)

Trấn Tây vương lớn tiếng quát, hung ác nhìn chằm chằm về phía đối phương, ra lệnh cho hắn ta ngậm miệng lại.
Chỉ có điều, một khắc sau, từng giọng nói chầm chậm vang lên.
“Ta cũng tin Hứa đại nhân!”
“Đúng, chúng ta đều tin tưởng Hứa đại nhân!”
“Hứa đại nhân một lòng vì dân, chúng bách tính ta đều nhìn thấy được, Hứa đại nhân là một vị quan tốt, là một vị quan tốt.”
“Hứa đại nhân là quan phụ mẫu thật sự, ta cũng tin ngài.”
“Ta ủng hộ Hứa đại nhân.”
“Ta cũng tin.”
Lúc này đây, vô số giọng nói vang lên, từng người từng người dân thương lên tiếng vì Hứa Thanh Tiêu, bọn họ đồng thanh hô lên, ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, cũng tin tưởng tấm lòng son của Hứa Thanh Tiêu.
Những âm thanh này dần dần lớn lên, đối diện với lời trách cứ của Trấn Tây vương, bách tính đều có chung một kẻ thù, họ không còn sợ cường quyền nữa, nhìn chằm chằm về phía Trấn Tây vương.
Âm thanh ngày một nhiều lên nhanh chóng, âm thanh cũng mỗi lúc một lớn hơn, tất cả dân chúng sống ở kinh thành đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, tiếng người rung trời.
“Đám các ngươi! Lũ ngu dốt!”
Trấn Tây vương tức tới mức mặt trắng toát, lúc này đây, y không hề nghĩ tới việc dân chúng vây quanh sẽ che chở cho Hứa Thanh Tiêu như vậy.
Y vốn đã ép Hứa Thanh Tiêu đến đường cùng rồi mà.
Nào có ngờ tới, Hứa Thanh Tiêu lại hoá giải nó bằng cách này.
Y giận!
Y tức!
Y thực sự không phục!
Sau đó, đúng lúc này.
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên lên tiếng.
“Vương gia.”
“Vừa rồi ngài hỏi Hứa mỗ, lấy gì chứng minh Hứa mỗ một lòng vì dân?”
“Vậy hôm nay, Hứa mỗ sẽ chứng minh cho ngài xem.”
Giọng nói không lớn.
Một lúc sau.
Hứa Thanh Tiêu chầm chậm bước ra, nhìn về phía vô số bách tính đứng xem.
Hắn vái sâu một vái, cảm kích bách tính vì hắn mà đứng ra nói thay.
Tiếp theo giọng nói trở nên vang dội.
“Ta tên Hứa Thanh Tiêu.”
“Hôm nay, tại kinh thành Đại Ngụy, bên ngoài Hình bộ, Nho đạo lập ngôn.”
Âm thanh này cực kỳ vang dội, truyền đi khắp nơi trong kinh thành.
Mà cùng với giọng nói của Hứa Thanh Tiêu cất lên.
Lúc này đây, toàn bộ kinh thành lại một lần nữa huyên náo.
Hứa Thanh Tiêu lập ngôn?
Này không phải vừa rồi mới đột phá lên Thất phẩm sao? Sao còn lập ngôn gì nữa?
Cái tốc độ thăng cấp này cũng nhanh quá rồi ấy chứ?
Kinh ngạc nhất phải nói tới Văn Cung Đại Ngụy.
Hai tháng trước Hứa Thanh Tiêu nhập Thất phẩm.
Giờ mới có hai tháng sau, lại lập ngôn? Nếu thực sự có thể lập ngôn thành công, vậy thì không thể coi thường được đâu.
Trước Thất phẩm, có thăng cấp nhanh đến đâu cũng vô dụng.
Bởi vì sau Thất phẩm, mỗi một phẩm đều cách biệt nhau một trời một vực.
Bên ngoài Hình bộ.
Giọng nói lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Nguyện, bách tính trong thiên hạ, không phải chịu khuất nhục, không phải chịu oan ức, ngày có thể làm nông, trưa được ăn no, tối được yên giấc.”
“Nguyện, quan viên trong thiên hạ, thoát khỏi sự lạnh lẽo của lòng người, không phải nghe những lời lẽ cổ hủ lạc hậu nữa, chuyện gì nên làm có thể làm, chuyện gì nên lên tiếng có thể lên tiếng.”
“Có lòng nhiệt huyết, có ánh sáng chỉ đường.”
“Giống như một con đom đóm, dù chỉ là một tia sáng le lói.”
“Sau này, nếu như không có ngọn đuốc rực sáng.”
“Ta, sẽ trở thành ngọn đuốc lớn duy nhất.”
Lời của Hứa Thanh Tiêu vọng lên.
Đây là lập ngôn của hắn.
Nguyện, bách tính trong thiên hạ, không phải chịu khuất nhục, không phải chịu oan ức, ngày có thể làm nông, trưa được ăn no, tối được yên giấc, nguyện cho quan viên trong thiên hạ, có thể thoát khỏi môi trường thế này, không phải tự thu bản thân mình lại nữa, chuyện có thể làm cứ làm, chuyện nên nói có thể nói ra.
Cho dù chỉ là một đốm sáng nhỏ, cũng là một tia sáng le lói trong đêm tối.
Nếu như, trong thiên địa thế gian này, không còn tia sáng nào nữa.
Hứa Thanh Tiêu, nguyện trở thành tia sáng duy nhất ấy.
Đây chính là lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu.
Không phải kiểu lấy đất trời làm trung tâm mà lập ngôn, lập ngôn này là vì chúng sinh dân chúng mà lập ra, một loại lập ngôn vô cùng cao thượng.
Bởi vì những việc hắn không làm được, cũng khó mà hoàn thành được.
Việc hắn có thể làm, chính là thứ này đây.
Vì bách tính.
Vì muôn dân trong thiên hạ.
Trở thành tia sáng duy nhất đó.
Ngọn đuốc bùng cháy duy nhất.
Âm thanh vụt tắt.
Lúc này đây, không có sóng cuộn mây dời gì cả.
Lúc này đây, không có tia sáng xung thiên.
Lúc này đây, cũng không có thiên địa dị tượng gì cả.
Tất cả mọi thứ, đều giống như hoàn toàn rất bình thường.
Vô số ánh mắt ở Đại Ngụy đều đặt trên người Hứa Thanh Tiêu.
Không ít quyền quý ở Đại Ngụy cũng thở phào một hơi.
Bởi vì không có dị tượng, điều đó chứng minh rằng Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa nhập Lục phẩm.
Vẫn ổn.
Vẫn ổn.
Thế mà, vào ngay lúc này.
Cung đình Đại Ngụy, một tiếng chuông vang trời rung lên.
Ngay lập tức.
Trong phủ Hoài Ninh Vương.
Một âm thanh kinh ngạc vang lên.
“Là chuông Trấn quốc.”
Giọng nói ngập tràn hoảng hốt.
Người ngạc nhiên đầu tiên là Hoài Ninh vương trong Hoài Ninh vương phủ.
Trong đại đường, Hoài Ninh vương bật dậy, trên gương mặt già nua của ông ta hiện lên một tia thất sắc, nhìn về phía hoàng cung, toàn thân run lẩy bẩy.
“Tiếng chuông Trấn Quốc, đây là tiếng chuông Trấn Quốc, tên Hứa Thanh Tiêu này, sao có thể lấy được lòng dân trong thiên hạ chứ? Rốt cuộc hắn là loại người gì đây?”
Hoài Ninh Vương gần như tiếng gầm rú để phun ra những lời này.
Đại Ngụy có hai thần khí trấn quốc.
Trường đao của Thái tổ, đây là vũ khí của Thái tổ, cùng Thái tổ chinh chiến sa trường, cuối cùng bình định chiến loạn, đăng cơ thành lập vương triều Đại Ngụy, tập hợp tạo thành tương lai quốc gia, chứa uy năng đáng sợ.
Chuông Trấn Quốc, là thần khí do ngũ đại văn đế tạo ra, vì sự phồn vinh vô ngần của Đại Nguỵ, vì tương lai hùng vĩ của Đại Nguỵ, mà đúc thành chuông Trấn Quốc, đại diện cho lòng dân trong thiên hạ, nếu chuông rung lên một lần, thể hiện rằng lòng dân đồng lòng hướng về một phía, nếu như chuông rung ba lần, có nghĩa là thời thịnh thế sắp tới, nếu như chuông rung lên năm hồi, sẽ đồng nghĩa với việc Đại Ngụy đang chuẩn bị đạt đến thời cường thịnh nhất.
Nếu như rung bảy hồi, có nghĩa là Đại Ngụy đã đạt được thời vương triều siêu việt nhất từ xưa tới nay, nếu như vang lên chín hồi, Đại Ngụy nhất thống thiên hạ, đương nhiên cũng có một khả năng khác, có thể có một thánh nhân đã ra đời rồi.
Nay chuông Trấn Quốc vang lên một hồi, mang ý nghĩa rằng Hứa Thanh Tiêu đã đạt được lòng dân Đại Nguỵ.
Lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu, không khiến thiên hạ dấy lên dị tượng gì, nhưng đến chuông Trấn Quốc cũng vang lên, có nghĩa rằng Hứa Thanh Tiêu đã lấy được lòng dân rồi.
Đối với Hoài Ninh vương mà nói, sự đe doạ đến từ Hứa Thanh Tiêu trong phút chốc đã tăng lên trên một trăm lần.
Bản thân hắn ta là người có lòng tạo phản, muốn tạo phản sợ nhất là điều gì? Còn không phải sợ lòng dân không thuận sao?
Vẫn là câu kia, nếu như dân chúng đang ăn ngon mặc đẹp, tên nào tạo phản tên đó chết.
Trừ khi có sức mạnh vũ lực tuyệt đối trấn áp, nhưng vấn đề là, bọn họ không có sức mạnh vũ lực tuyệt đối, có vốn để tạo phản, nhưng cuối cùng có thể thành công tạo phản hay không còn chưa rõ, trước đây còn có ba phần thắng bảy phần thua.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất