Chương 436: Bệ Hạ Đúng Là Quá Không Thông Minh, Chuyện Này Tìm Ta Thì Một Ngày Là Xong (4)
Có điều rất nhanh đã nhận được hồi âm, không gặp.
Lúc này Lý Ngạn Long càng tức giận, cái nồi này bản thân đã gánh rồi, mắng mình thật khổ mà, kết quả ngay cả nữ đế cũng không gặp mình? Tất cả mọi người đều trút giận lên mình?
Còn gì nữa đâu chứ?
Cố Ngôn muốn từ quan đúng không? Lý Ngạn Long ta cũng muốn từ quan.
Chỉ là tức giận thì tức giận, lời này Lý Ngạn Long không dám nói, trong lòng phàn nàn vài câu thì được.
"Đi Tàng Kinh Các Đại Ngụy, thông báo một tiếng với Hứa Thanh Tiêu, nói Công bộ thượng thư Lý Ngạn Long tìm hắn có việc gấp, nếu đến hắn cũng không gặp ta, ta sẽ đập nát học đường Thủ Nhân của hắn."
Lý Ngạn Long có chút tức giận nói.
Nữ đế không gặp mình, mình đã nhịn lắm rồi!
Nếu Hứa Thanh Tiêu còn không muốn gặp mình, vậy mình thật sự không nhịn được nữa rồi.
Thị vệ ngoài cung lập tức đi thông báo, ước chừng một nén nhang, Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
"Lý đại nhân, Hứa đại nhân nói, đợi ngài ấy đọc xong sách đã, kêu ngài đi học đường Thủ Nhân chờ ngài ấy, trong vòng một canh giờ, ngài ấy sẽ tới tìm ngài."
Thái giám truyền lời nói như vậy, Lý Ngạn Long tuy rằng vẫn có chút bất mãn, có điều chí ít Hứa Thanh Tiêu cũng đến gặp mình, cho nên cũng không nói gì, đi về phía học đường Thủ Nhân.
Nửa canh giờ sau.
Bên ngoài hoàng cung Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi đi ra khỏi hoàng cung.
Tắm nắng một chút, tâm tình Hứa Thanh Tiêu rất tốt, ít nhất bây giờ mà nói là rất tốt.
Trong cung xảy ra chuyện gì, Hứa Thanh Tiêu cũng biết, đơn giản là nữ đế lấy ra công trình guồng nước, đối với việc này, Hứa Thanh Tiêu tán thành, nguyên nhân cũng không có gì, Đại Ngụy hiện tại quả thực cần sản xuất guồng nước với số lượng lớn, lúc này nhắc tới là rất tốt.
Đương nhiên sẽ có người nói, thời điểm mấu chốt này lấy ra, có vẻ có chút đường đột, dù sao quốc khố hiện tại không có bao nhiêu bạc, đây lại là một công trình lớn, năm vạn lượng bạc căn bản cũng không đủ.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, Đại Ngụy bây giờ thiếu nhất là gì? Không phải là thực phẩm, năng suất và dân số sao?
Ò, thời điểm cần lương thực nhất, thì không đi phát triển nông nghiệp, mà nhất định phải đi đánh giặc sao? Nhất quyết đi làm thứ không thiết thực? Này thì tốt chỗ nào?
Điều này giống như, khi ngươi đi học, ngươi muốn một cái gì đó nhất, cha mẹ không cho, chờ sau khi ngươi đi học xong hết rồi, thì mới mua cho ngươi, ngươi cảm thấy như vậy còn thú vị gì không?
Mặc dù nói rằng việc thúc đẩy làm guồng nước trên toàn quốc là khó khăn, nhưng năm mươi quận không thành vấn đề gì đâu, chuyện này có vấn đề lớn gì đâu?
Năm vạn vạn lượng bạc mà thôi, hơn nữa, đây chỉ là ngân sách, thật sự phải tốn, bốn vạn vạn lượng là đủ rồi, thậm chí còn có thể thấp hơn, chỉ là mọi người không biết làm ăn mà thôi.
Dựa theo bốn vạn vạn lượng mà tính, quốc khố còn có ba vạn vạn lượng, hơn nữa một vạn vạn lượng bạc vốn có rồi.
Không phải là còn bốn vạn vạn lượng sao? Những ngân lượng này cũng không ít, ít nhất duy trì hoạt động bình thường của Đại Ngụy thì không thành vấn đề gì.
Không phải là còn bốn vạn vạn lượng à? Số tiền này cũng không nhỏ đâu, ít nhất thì muốn duy trì Đại Ngụy vận hành một cách bình thờng là không thành vấn đề.
Cái gì? Ngươi nói là thiếu bốn vạn vạn lượng à?
Sau ngươi không nghĩ tới lúc trước khi chỉ có một vạn vạn lượng?
Không có tiền thì không thấy gì nhưng có tiền rồi thì ngược lại lại khó chịu là sao? Đây không phải là ăn no không có chuyện gì làm à?
Nói trắng ra là Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ, Đại Ngụy sợ nghèo, Hộ bộ Thượng thư sợ nghèo, sợ đến nổi một văn tiền cũng không dám tiêu.
Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được, cho nên hắn cần phải hòa giải một cách thật tốt, nếu không cứ giằng co như vậy hoài thì chỉ sợ sản lượng lương thực sẽ không tăng lên mà quan hệ quân thần cũng không tốt luôn, làm cho tất cả mọi người đều không vui.
Cần gì phải vậy?
Sau một nén nhang.
Hứa Thanh Tiêu về đến học đường thủ nhân, vừa vào trong liền thấy Công bộ Thượng thư đang mang theo vẻ mặt tràn đầy sự tức giận.
“Hạ quan Hứa Thanh Tiêu, gặp qua Thượng thư đại nhân.”
Trên mặt Hứa Thanh Tiêu toàn là ý cười, đi về phía Công bộ Thượng thư.
“Ngươi còn có mặt mũi mà cười à?”
Lý Ngạn Long thấy Hứa Thanh Tiêu đi đến thì lập tức tức giận nói.
“Lý đại nhân, ta đâu có đắc tội ngài, ngài đang làm gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống, khuôn mặt vẫn mang nét ôn hòa như cũ.
“Ngươi đúng là không đắc tội ta nhưng ngươi đã hại ta thảm rồi, guồng nước này có phải là thứ ngươi phát minh hay không?”
Lý Ngạn Long tức giận nói.
“Đúng vậy, sao thế?”
Hứa Thanh Tiêu đã hiểu mà còn giả vờ hồ đồ.
“Tốt thì tốt đấy, nhưng bệ hạ nhất định phải mở rộng guồng nước trên diện rộng, văn võ cả triều đều không đồng ý, hôm trước khi trên triều còn cãi nhau túi bụi, Hộ bộ Thượng thư cố ngôn nói muốn từ quan, hôm nay bệ hạ trực tiếp không thèm vào triều.”
“Văn võ cả triều đều châu đầu vào mắng ta, bách tính ở kinh đô này cũng đang mắng ta mỗi ngày, thậm chí còn có người ném đồ vào nhà ta, ngươi nói coi, ta có thể không trách ngươi không?”
Lý Ngạn Long càng nói lại càng tức, dựa vào cái gì mà đến làm phiền ông ta chứ?
Cũng đâu phải là do ta làm đâu.
“Lý đại nhân bớt giận, bớt giận, các đại nhân trên triều kia đều không hiểu rõ guồng nước là thứ gì.”
“Nhưng hẳn là ngài hiểu được, ngài là Công bộ Thượng thư mà, sao có thể không biết được giá trị của vật này, bọn họ không hiểu là do tầm nhìn bọn họ hạn hẹp, chúng ta làm chuyện lớn, bất luận là thế nào thì cũng phải bình tĩnh nhã nhặn có đúng không?”
Hứa Thanh Tiêu rót một chén trà cho Lý Ngạn Long, làm cho đối phương bớt giận trước.
Câu này nói ra làm cho Lý Ngạn Long có hơi hưởng thụ, chỉ là sau khi suy nghĩ thì Lý Ngạn Long vẫn không thể vui nổi, ông ta nói:
“Nhưng bất luận là như thế nào thì guồng nước này vẫn là do ngươi làm ra, ta chẳng qua chỉ là tính toán lại một phen, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng ta, ngươi thì tốt rồi ha, trốn trong Tàng Kinh các không để ý đến chuyện bên ngoài, chuyện xấu gì cũng đều là ta gánh.
“Chuyện này không thể được, đợi lát nữa ngươi theo ta ra ngoài một chuyến, đến hoàng cung gặp bệ hạ, ngươi nói với bệ hạ đi.”
Lý Ngạn Long muốn Hứa Thanh Tiêu cùng ông ta đi diện thánh.
“Lý đại nhân, ta đi thì bệ hạ sẽ gặp chúng ta sao?”
“Chuyện này, thật ra nói lớn là lớn ở chỗ không nỡ dùng tiền, quốc khố đột nhiên có tiền cho nên tất cả mọi người đều rất quý trọng nói chuyện nhỏ thì chẳng qua cũng chỉ là một sự cố chấp mà thôi.”
“Thế này đi, ta đi tìm Hộ bộ Thượng thư một chuyến, bàn bạc cho tốt với ông ấy, chẳng qua Lý đại nhân ngài vẫn nên trở về nghĩ ngơi cho khỏe đi, đừng vì những chuyện như thế này mà ưu phiền, bệ hạ ắt đã có quyết định.”