Người Chơi Hung Mãnh

Chương 447: Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Hoa Tinh Vân Đến Cửa Thăm Hỏi, Lần Đầu Đụng Độ! (2)

Chương 447: Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Hoa Tinh Vân Đến Cửa Thăm Hỏi, Lần Đầu Đụng Độ! (2)

Thấy đám đại thần trầm mặc, Hứa Thanh Tiêu cũng không hề thấy xấu hổ, ngược lại vô cùng nghiêm túc nói.
“Ta tin chắc chư vị có chút không tín nhiệm Thanh Tiêu, nhưng không thể nghi ngờ việc này.”
Hứa Thanh Tiêu lấy ra sổ sách, tự hắn sao chép một phần.
Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, đưa sổ sách cho mấy vị quốc công trước.
Còn mấy vị quốc công vừa mở ra xe, toàn bộ nhanh chóng nhíu mày.
“Nhiều đến thế sao?”
Một lát sau, An Quốc công đưa sổ sách cho đám hầu gia khác cùng xem, đồng thời nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu hồi lâu..
“Lý thúc, đây là sổ sách của Hộ Bộ, tất nhiên không thể làm giả.”
“Hiện giờ Đại Ngụy phát triển không ngừng, quốc thuế đã bắt đầu tăng trưởng tăng lên, nhưng hiện tại đang thiếu thốn thứ gì nhất? Chính là lương thực, giải quyết ấm no cho bá tánh, mới là việc quan trọng nhất Đại Ngụy.”
“Nếu dựa theo sự phát triển của Đại Ngụy hiện giờ, muốn Bắc phạt, thêm hai mươi năm cũng không đủ sức, điểm này ta tin rằng Lý thúc hẳn là càng hiểu rõ hơn.”
“Nhưng nếu có guồng nước, gia tăng lương sản, gia tăng dân cư, sẽ có thể củng cố nền móng của Đại Ngụy. Bá tánh an ổn, mọi người ăn uống no đủ, dư tiền rồi sẽ cầm tiền đi mua bán đồ vật, đến lúc đó Đại Ngụy có thể nhận được nguồn ngân lượng dồi dào từ các khoản thuế.”
“Thanh Tiêu đã lập giao kèo với Hộ Bộ Thượng thư, làm cho thu nhập từ thuế trong quốc khố Đại Ngụy đạt mười vạn vạn lượng bạc trong vòng năm năm, mà nếu ngay từ ngày bắt đầu, mở rộng guồng nước, lấy năm mươi quận làm trọng tâm, chỉ cần một quý, sẽ có thể nhìn ra hiệu quả.”
“Đến lúc đó tăng thêm lực độ, tranh thủ hoàn thành phân bố guồng nước trên khắp cả nước trong hai năm, như vậy đến năm thứ ba, lương thực Đại Ngụy có thể tăng gấp đôi, lại thêm hai năm nữa, lương sản Đại Ngụy sẽ chồng chất như núi.”
“Lúc này, vừa có ngân lượng, vừa có lương thực, xin hỏi quốc công, Đại Ngụy có thể không chiến sao? Có thể không Bắc phạt sao?”
“Nhưng nếu như ngăn cản bệ hạ mở rộng guồng nước, thứ nhất sẽ chọc giận bệ hạ, thứ hai với tình hình hiện tại của Đại Ngụy tuyệt đối không thể Bắc phạt, cho dù chúng ta bức vua thoái vị, bệ hạ cũng sẽ không đáp ứng.”
“Mặc dù bệ hạ đáp ứng rồi, nhưng mà cũng chỉ là trấn an chúng ta, giống như lần này vậy, để Binh bộ lên kế hoạch Bắc phạt, nhưng Thanh Tiêu có thể bảo đảm, việc này chỉ là một âm mưu thôi.”
“Mong chư vị quốc công suy nghĩ lại!”
“Mong chư vị hầu gia suy nghĩ suy nghĩ lại!”
Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, trên cơ bản đã không còn gì để nói.
Thậm chí nói ra suy nghĩ của nữ đế.
Giờ khắc này, ba vị quốc công và hơn mười vị hầu gia đều trầm mặc.
Bởi vì mỗi lời Hứa Thanh Tiêu nói ra đều là sự thật.
Đúng vậy, nữ đế tuy rằng luôn miệng nói, muốn Bắc phạt muốn Bắc phạt, nhưng rốt cuộc có Bắc phạt hay không Bắc phạt, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Chỉ tính theo tình hình hiện tại của Đại Ngụy, căn bản không có khả năng Bắc phạt, có ngân lượng phát động chiến tranh, nhưng không có ngân lượng tiếp viện, đặc biệt là lương thảo.
Hiện tại Đại Ngụy vẫn còn có thể miễn cưỡng được chút lương thực, nhưng vấn đề là quá trình vận chuyển phải tiêu hao bao nhiêu đây?
Thật sự Bắc phạt, địa điểm xác định chính là phương bắc, khoảng cách hơn ba vạn dặm.
Một trăm vạn gánh lương thảo, vận chuyển qua đi, nhiều nhất chỉ còn lại có hai mươi vạn gánh, hơn nữa lộ trình ít nhất ba tháng.
Trừ phi dùng tàu bay vận chuyển, nhưng tàu bay là vật của tiên đạo, vốn đã khó chế tác, hơn nữa có thể vận chuyển đi được bao nhiêu?
Cho nên không thể Bắc phạt.
Nhưng mấy lời này của Hứa Thanh Tiêu, làm mọi người trầm mặc.
Thời gian năm năm.
Quốc khố sung túc.
Kho lương đủ đầy.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự có thể làm đến trình độ này, vậy thì quả thực là có khả năng, ít nhất nếu thật sự làm được, thì không thể không Bắc phạt.
Nói chung là vẫn tốt hơn hiện tại đúng chứ? Phun ra một câu Bắc phạt, sau đó thối thác nửa năm một năm, chờ ngươi không còn kiên nhẫn, lại nói một câu Bắc phạt, kể từ đó, mười năm sau cũng không thấy có khả năng Bắc phạt.
Theo lời Hứa Thanh Tiêu, có thể làm được hay không là một chuyện, nhưng ít nhất cũng có việc để làm.
Mà không phải cả ngày bị nữ đế lừa dối.
“Thủ Nhân điệt nhi, con thật sự có thể bảo đảm, trong vòng năm năm, làm quốc thuế Đại Ngụy tăng đến mười vạn vạn lượng bạc?”
An Quốc công không nhịn được mở miệng.
Ông ta cũng hiểu rõ tình hình của Đại Ngụy, hiện tại nếu thật sự Bắc phạt, khẳng định là không được, đừng nói bảy trăm triệu lượng bạc trắng, cho dù quốc khố có ba mươi vạn vạn lượng bạc trắng, cũng không thấy được khả năng Bắc phạt.
Binh lực! Lương thảo! Quân lương! Cung cầu! Các loại đồ vật vân vân thật sự quá nhiều rồi.
Lúc trước vì sao Võ đế có thể bảy lần Bắc phạt?
Đó là tích trữ của năm đời Đại Ngụy, bảy lần Bắc phạt, tốn kén bao nhiêu bạc, trong lòng mọi người đều rõ như ban ngày, đơn giản chính là nói, nếu có thể đại thắng trở về, có thể dùng chiến tranh để duy trì chiến tranh.
Nhưng vấn đề là, Bắc phạt man di cũng nghèo rồi, hơn nữa có thể đại thắng hay không cũng là vấn đề, vương triều Đột Tà có thể để cho Đại Ngụy đánh trận thoải mái như vậy sao?
Vương triều Sơ Nguyên có để cho Đại Ngụy đánh trận không?
Còn có nội hoạn, phiên vương khắp nơi có nổi lên dã tâm riêng hay không?
Còn có lòng dân, dân chúng muốn đánh trận sao? Miệng hô hào muốn đánh thế này thế nọ, thật sự đánh trận rồi thì ai là người xui xẻo? Còn không phải bá tánh?
“Mười vạn vạn lượng bạc, Thanh Tiêu trước mắt chỉ nắm chắc bảy phần, ba phần còn lại, thì nằm trên người Lý thúc cùng với các vị đây.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.
“Trên người chúng ta?”
Mọi người tò mò.
“Toàn lực phát triển Đại Ngụy, làm tốt công tác tiến công phòng thủ Bắc phạt nam di.”
Hứa Thanh Tiêu phát biểu ý kiến.
Nhưng hắn biết, phe võ quan sẽ không hoàn toàn nghe theo mình, bởi vì bọn họ cũng không dám bảo đảm, bản thân thật sự một lòng muốn làm võ quan.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu càng hiểu rõ một việc.
Bất kể thế nào phe võ quan cũng đều muốn Bắc phạt, nếu muốn Bắc phạt, thì sẽ phải chuẩn bị thêm một phần bảo hiểm.
Hơn nữa mình không hề nói sai một chữ nào.
Nữ đế không có khả năng Bắc phạt, ít nhất năm nay không có khả năng, sang năm cũng không có khả năng.
Nếu đã như thế thì vì sao phải đi đắc tội nữ đế?
Mà hiện tại Hứa Thanh Tiêu lấy ra một phần bảo hiểm giao cho bọn họ, coi như giao dịch, cớ sao lại không làm?
Nếu Hứa Thanh Tiêu làm được, như vậy mọi việc đều có thể làm theo những gì Hứa Thanh Tiêu nói, Bắc phạt gần ngay trước mắt.
Nếu Hứa Thanh Tiêu làm không tốt, vậy thì cũng chả làm sao, bọn họ tiếp tục đàm phán với nữ đế, đơn giản chính là nói, đã xem trọng Hứa Thanh Tiêu thôi.
Bất kể như thế nào, bọn họ đều không lỗ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất