Chương 454: Triều Đình Quá Thâm Sâu, Ngươi Không Thể Nắm Bắt Được Công Bộ Thượng Thư! (2)
“Trần nho, xin ngài tin tưởng học trò, học trò có thể lập lời thề, nếu như có bất cứ tâm tư riêng nào sẽ bị thánh nhân khiển trách.”
Hoa Tinh Vân vừa thấy thái độ của Trần Chính Nho như vậy, không khỏi vội vàng nói, một hai phải đến Hộ bộ.
“Trần nho, nếu Tinh Vân đã có ý định như thế, tại sao cứ phải ngăn cản?”
“Nói đến cùng Tinh Vân cũng là người của Văn cung Đại Ngụy, Trần nho công chính vô tư thì càng phải ủng hộ Tinh Vân đến Hộ bộ mới đúng.”
Tôn Tĩnh An có phần không hiểu Hoa Tinh Vân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn vẫn ủng hộ Hoa Tinh Vân vô điều kiện.
“Đúng vậy, Tinh Vân có suy nghĩ như thế này, lão phu cũng ủng hộ.”
Vương Tân Chí cũng mở miệng tán đồng, ủng hộ Hoa Tinh Vân.
Nhưng Trần Tâm và Chu Dân lại giữ im lặng không nói chuyện.
“Trần nho, học trò thật lòng nghĩ thế.”
Hoa Tinh Vân lại mở miệng.
Chính Nho chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn, hai người đối diện, ánh mắt của Hoa Tinh Vân trong veo, không có bất kỳ ánh sáng nào khác.
“Đến Hộ bộ làm Quyển lại, ngươi đồng ý chứ?”
Sau khi trầm mặc, Trần Chính Nho mở miệng, bảo Hoa Tinh Vân đi làm Quyển lại không có phẩm cấp.
“Trần nho, ngươi quá đáng!”
“Quyển lại quả thực có hơi quá đáng rồi.”
Tôn Tĩnh An và Vương Tân Chí mở miệng trước, hắn là thiên chi kiêu tử của Văn cung Đại Ngụy, được xưng Đại Ngụy Văn Khúc Tinh Hoa Tinh Vân, đến Hộ bộ làm Quyển lại?
Việc này đích thực có hơi quá đáng, không nói Viên ngoại lang, ngươi cũng nên sắp xếp một chức chủ sự thất phẩm đi chứ?
Quyển lại?
Việc này không phải xem thường người sao?
Cho dù là Trần Tâm cùng Chu Dân cũng không nhịn được nhíu mày.
Bởi vì Quyển lại phẩm cấp quá thấp, hơn nữa có chút khó nghe.
Nhưng, Hoa Tinh Vân gần như không hề do dự, bay thẳng đến bái Trần Chính Nho một cái.
“Đa tạ Trần nho.”
Hoa Tinh Vân không hề có một chút phẫn nộ nào, cũng không hề ghét bỏ, ngược lại là thoải mái trực tiếp nhận lấy thân phận Quyển lại.
Lúc này, mọi người càng thêm tò mò.
Bọn họ thật sự không biết, Hoa Tinh Vân rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hơn nữa trong ba năm này, Hoa Tinh Vân rốt cuộc đã trải qua những gì?
Sao lại có chuyển biến lớn như vậy?
Ba năm trước đây Hoa Tinh Vân tuy rằng cũng tâm cơ sâu, nhưng ít nhất cũng có thiếu niên nhuệ khí, tuy không thể so sánh với Hứa Thanh Tiêu hiện tại, nhưng cũng không phải như thế này.
Nếu là ba năm trước đây, bảo Hoa Tinh Vân làm Quyển lại, chỉ sợ Hoa Tinh Vân sẽ làm thơ mắng chửi người ngay tại chỗ.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không nói gì.
Mà Trần Chính Nho cũng không còn gì để nói, nếu đã vậy thì cũng chỉ có thể nhận lời đồng ý.
“Được rồi, ngày mai thượng triều, lão phu sẽ nói với bệ hạ.”
“Sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”
Trần Chính Nho nói xong lời này, xoay người liền rời đi.
Chu Dân cũng đi theo, còn Trần Tâm nghĩ ngợi gì đó rồi cũng xoay người rời đi, để lại hai người Vương Tân Chí cùng Tôn Tĩnh.
Ban đêm.
Một gian phòng bên trong Văn cung Đại Ngụy, Tôn Tĩnh An ngồi ở chủ vị, Hoa Tinh Vân ngồi ở một bên.
“Tinh Vân, ngươi cần phải cho ta biết, rốt cuộc ngươi có thái độ gì với tên Hứa Thanh Tiêu này.”
Tôn Tĩnh An trực tiếp hỏi, không hề có chút vòng vo.
“Bẩm Tôn nho, trước khi đến kinh đô, ta đã nghe qua danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu, cũng biết được thơ từ do Hứa Thanh Tiêu làm ra, ta cực kỳ kính ngưỡng hắn.”
“Hắn giải oan cho dân, đại náo Hình Bộ, trảm quận vương, rồi cả việc diệt trừ đám gian thương, mỗi một việc, đều làm học trò thấy được năng lực làm mới Đại Ngụy.”
“Hiện giờ Đại Ngụy cần loại sức lực này, học trò rất tán thưởng Hứa huynh, chỉ là không biết vì sao, kinh đô truyền đến một số lời ong tiếng ve, có điều học trò không quan tâm.”
“Hôm nay đến bái phỏng Hứa huynh, qua một lần gặp mặt, học trò cảm thấy, phẩm hạnh và tính cách của Hứa huynh rất tốt, hơn nữa trung thành với đất nước, học trò chỉ có lòng kính nể và học tập, ngoài ra không còn gì khác.”
Hoa Tinh Vân nói như thế, mỗi một câu đều rất nghiêm túc.
“Nhưng hắn làm nhục Chu thánh.”
Tôn Tĩnh An nhịn không được mở miệng.
“Tôn nho, học trò nghĩ việc này khả năng có hiểu lầm gì thì sao?”
Hoa Tinh Vân giải thích thay cho Hứa Thanh Tiêu.
“Có hiểu lầm gì? Bôi nhọ Chu thánh, còn có hiểu lầm gì?”
“Tinh Vân, lão phu thật sự là nhìn lầm ngươi.”
“Ngươi thân là thiên chi kiêu tử của Văn cung Đại Ngụy, người có tài hoa nhất trong nhất mạch Chu Thánh, có tư chất thành thánh. Lão phu vốn tưởng rằng ba năm nay ngươi ở bên ngoài, có thể tiến bộ, nhưng không ngờ ba năm này, ngươi làm mất luôn tâm tính.”
“Sớm biết như thế, lão phu năm đó không cho phép ngươi chu du các nước.”
Tôn Tĩnh An nổi giận, ông nhón chân mong chờ Hoa Tinh Vân trở về.
Nhưng không ngờ tới chính là, Hoa Tinh Vân không phải đến đối phó Hứa Thanh Tiêu? Ngược lại nói tốt cho Hứa Thanh Tiêu?
Việc này thật sự là....... Làm hắn thất vọng, triệt để thất vọng.
“Tôn nho, xin thứ tội.”
“Tất nhiên ta vẫn là học trò thuộc nhất mạch Chu Thánh, nhưng việc này nhất định có hiểu lầm gì đó, học trò bằng lòng đi hóa giải hiểu lầm này, nho sinh chúng ta kỳ thật đều là đi theo văn đàn, Hứa huynh chỉ là hơi cực đoan thôi.”
“Hắn nảy sinh thành kiến với nhất mạch Chu Thánh, mà học trò chính là muốn hắn hiểu ra nhất mạch Chu Thánh không phải như những gì hắn tưởng tượng, xin tôn nho thông cảm.”
Hoa Tinh Vân nói như thế, còn lại giải thích thay cho Hứa Thanh Tiêu.
“Hết cách nói ngươi rồi.”
“Tinh Vân, ngươi thật làm lão phu thất vọng.”
Tôn Tĩnh An giận dỗi rồi, ông ta đứng dậy bỏ đi, không muốn ở nơi này.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình Hoa Tinh Vân.
Hắn không nói gì, sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh, còn ánh mắt lại rất phức tạp.
Cứ như thế.
Hôm sau.
Giờ Mão.
Bên ngoài cung đình Đại Ngụy.
Lý Ngạn Long cẩn thận đi ra khỏi cửa nhà, đã nhiều ngày qua, bị bá tánh chửi rửa các kiểu, thậm chí còn đến đập cửa nhà.
Làm hắn thật sự là kêu khổ thấu trời.
Lý Ngạn Long có chết cũng không nghĩ tới, thượng triều lại trở thành sự việc khiến bản thân khổ sở nhất.
Nhưng không thượng triều cũng không được, nếu không thượng triều, bản thân cũng không gánh nổi tội chậm trễ.
Cho nên Lý Ngạn Long chỉ có thể để gia đinh đi ra bên ngoài xem tình hình, sau đó xác định không có bá tánh đang âm thầm chờ đợi, lúc này mới dám nhanh chóng ra khỏi cửa.
Vất vả lắm mới đến được bên ngoài cung đình.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều ánh mắt đều dừng ở trên người mình.