Chương 457: Triều Đình Quá Thâm Sâu, Ngươi Không Thể Nắm Bắt Được Công Bộ Thượng Thư! (5)
Đợi sau khi bãi triều.
Văn võ bá quan cũng lần lượt rời khỏi đại điện.
Lý Ngạn Long có chút thất hồn lạc phách, nhưng sau khi rời khỏi đại điện, Lý Ngạn Long không nhịn nổi.
Hắn nhất định phải nói ra người đúng phía sau, cái nồi này không ụp vào người Lý Ngạn Long bối được đâu nhé.
“Cố đại nhân, Cố đại nhân.”
Lý Ngạn Long bước nhanh đi đến, trực tiếp gọi Cố Ngôn, lập tức không ít quan viên dừng bước, nhìn về phía Lý Ngạn Long.
“Cố đại nhân, có chuyện muốn cùng Cố đại nhân nói vài câu.”
“Kỳ thật...... guồng nước này cũng không phải là do ta suy nghĩ thiết kế ra, mà là.......”
Lý Ngạn Long mở miệng, hạ thấp giọng muốn nói cho Cố Ngôn biết chân tướng.
Nhưng mà Cố Ngôn thần sắc lạnh nhạt nói,
“Là Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thủ Nhân, đúng chứ?”
Cố Ngôn trực tiếp mở miệng, không cho đối phương úp úp mở mở.
Lý Ngạn Long: “???”
Làm sao mà ngươi biết được?
Ai nói cho ngươi biết?
Lý Ngạn Long sửng sốt, hắn không nghĩ tới đối phương lại có thể biết được?
“Lão phu đã sớm biết, guồng nước này chính là thần khí lợi nước, Lý đại nhân, ngươi sẽ không cho rằng ngươi có cái tài hoa cỡ này thật chứ?”
Cố Ngôn lạnh như băng mở miệng.
Hắn biết là Hứa Thanh Tiêu làm, khá tốt, rất không tồi, lợi quốc thần khí, sao nào?
“Không, không phải, Cố đại nhân, ngài không tức giận?”
Lý Ngạn Long có chút không biết nên nói cái gì.
“Vì sao ta phải tức giận?”
“Lý đại nhân, nếu ngươi không có việc gì, cũng đừng làm ta chậm trễ, lão phu đi trước.”
Cố Ngôn có chút tò mò, vì sao mình phải tức giận?
Nói xong, trực tiếp rời đi.
Để lại Lý Ngạn Long đang ngây ngốc.
Việc này không hợp lý?
Vì sao các ngươi không tức giận?
“An Quốc công, An Quốc công!”
Thấy Cố Ngôn không tức giận, Lý Ngạn Long lập tức đi tìm An Quốc công.
Nhưng mà còn chưa đi qua, đã nghe được đám người An Quốc công đang bàn tán.
“Tên Lý Ngạn Long này, sẽ không cho rằng thần khí lợi quốc này là hắn do làm ra đâu nhỉ?”
“Thật sự là cười chết người, Thủ Nhân điệt nhi đại tài, Lý Ngạn Long là cái rắm gì?”
“Guồng nước là thần khí, Thủ Nhân điệt nhi thật là yêu nghiệt.”
Lời bàn tán của bọn họ, Lý Ngạn Long nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Giờ khắc này.
Hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hắn thật sự thiếu chút nữa muốn khóc.
Đám khốn nạn này.
Ban đầu đề xuất guồng nước, nói là của ta, kết quả các ngươi mắng ta thương tích đầy mình.
Hiện tại biết là Hứa Thanh Tiêu, các ngươi liền khen ngợi? Còn thần khí lợi quốc?
Thế hôm trước mắng cái thứ này như thế nào?
Được.
Được.
Các ngươi không xem A Long là người đúng không?
Được! Nhớ đó cho ta, cả đám già khắm khú!
Đều nhớ kỹ cho ta!
Chờ các ngươi chết rồi, ta không đi một phân tiền phúng điếu nào đâu nhé.
Còn có cái Hứa Thanh Tiêu nữa, lão phu nhất định phải nói cho ra lẽ.
Nghĩ đến đây, Lý Ngạn Long khí thế hừng hực rời đi, đi tìm Hứa Thanh Tiêu.Đợi sau khi bãi triều.
Văn võ bá quan cũng lần lượt rời khỏi đại điện.
Lý Ngạn Long có chút thất hồn lạc phách, nhưng sau khi rời khỏi đại điện, Lý Ngạn Long không nhịn nổi.
Hắn nhất định phải nói ra người đúng phía sau, cái nồi này không ụp vào người Lý Ngạn Long bối được đâu nhé.
“Cố đại nhân, Cố đại nhân.”
Lý Ngạn Long bước nhanh đi đến, trực tiếp gọi Cố Ngôn, lập tức không ít quan viên dừng bước, nhìn về phía Lý Ngạn Long.
“Cố đại nhân, có chuyện muốn cùng Cố đại nhân nói vài câu.”
“Kỳ thật...... guồng nước này cũng không phải là do ta suy nghĩ thiết kế ra, mà là.......”
Lý Ngạn Long mở miệng, hạ thấp giọng muốn nói cho Cố Ngôn biết chân tướng.
Nhưng mà Cố Ngôn thần sắc lạnh nhạt nói,
“Là Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thủ Nhân, đúng chứ?”
Cố Ngôn trực tiếp mở miệng, không cho đối phương úp úp mở mở.
Lý Ngạn Long: “???”
Làm sao mà ngươi biết được?
Ai nói cho ngươi biết?
Lý Ngạn Long sửng sốt, hắn không nghĩ tới đối phương lại có thể biết được?
“Lão phu đã sớm biết, guồng nước này chính là thần khí lợi nước, Lý đại nhân, ngươi sẽ không cho rằng ngươi có cái tài hoa cỡ này thật chứ?”
Cố Ngôn lạnh như băng mở miệng.
Hắn biết là Hứa Thanh Tiêu làm, khá tốt, rất không tồi, lợi quốc thần khí, sao nào?
“Không, không phải, Cố đại nhân, ngài không tức giận?”
Lý Ngạn Long có chút không biết nên nói cái gì.
“Vì sao ta phải tức giận?”
“Lý đại nhân, nếu ngươi không có việc gì, cũng đừng làm ta chậm trễ, lão phu đi trước.”
Cố Ngôn có chút tò mò, vì sao mình phải tức giận?
Nói xong, trực tiếp rời đi.
Để lại Lý Ngạn Long đang ngây ngốc.
Việc này không hợp lý?
Vì sao các ngươi không tức giận?
“An Quốc công, An Quốc công!”
Thấy Cố Ngôn không tức giận, Lý Ngạn Long lập tức đi tìm An Quốc công.
Nhưng mà còn chưa đi qua, đã nghe được đám người An Quốc công đang bàn tán.
“Tên Lý Ngạn Long này, sẽ không cho rằng thần khí lợi quốc này là hắn do làm ra đâu nhỉ?”
“Thật sự là cười chết người, Thủ Nhân điệt nhi đại tài, Lý Ngạn Long là cái rắm gì?”
“Guồng nước là thần khí, Thủ Nhân điệt nhi thật là yêu nghiệt.”
Lời bàn tán của bọn họ, Lý Ngạn Long nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Giờ khắc này.
Hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hắn thật sự thiếu chút nữa muốn khóc.
Đám khốn nạn này.
Ban đầu đề xuất guồng nước, nói là của ta, kết quả các ngươi mắng ta thương tích đầy mình.
Hiện tại biết là Hứa Thanh Tiêu, các ngươi liền khen ngợi? Còn thần khí lợi quốc?
Thế hôm trước mắng cái thứ này như thế nào?
Được.
Được.
Các ngươi không xem A Long là người đúng không?
Được! Nhớ đó cho ta, cả đám già khắm khú!
Đều nhớ kỹ cho ta!
Chờ các ngươi chết rồi, ta không đi một phân tiền phúng điếu nào đâu nhé.
Còn có cái Hứa Thanh Tiêu nữa, lão phu nhất định phải nói cho ra lẽ.
Nghĩ đến đây, Lý Ngạn Long khí thế hừng hực rời đi, đi tìm Hứa Thanh Tiêu.
Trường Thủ Nhân.
Sắc mặt của Lý Ngạn Long không được dễ coi cho lắm, hắn ngồi trước mặt Hứa Thanh Tiêu trước mặt, dáng vẻ như đang muốn hỏi tội.
“Lý đại nhân, ông đừng tức giận, chuyện này dù sao cũng là một chuyện tốt, tốt cho triều đình, tốt cho Đại Ngụy.”
“Ông không nghĩ thử xem, ông ở trên địa vị cao, chịu chút xíu tủi nhục có là gì, không thì thế này nhé, chờ sau khi kết thúc công trình guồng nước, ta đề bút làm thơ khen ngợi công lao của ông.”
“Ông ngẫm đi, công trình guồng nước này lợi quốc lợi dân. Thiên thu vạn đại, trăm ngàn năm sau, tên của ông sẽ mãi mãi được thế nhân ghi nhớ, như vậy thì đám đại thần trong triều có người nào so được với ông?”