Người Chơi Hung Mãnh

Chương 478: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (3)

Chương 478: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (3)

Toàn bộ Hộ bộ và Công bộ đều đã bận rộn hơn hai mươi ngày, vốn dĩ phải đi xử lý những chuyện khác rồi, nhưng nếu từ bỏ như vậy, bọn họ cũng không cam tâm.
“Thủ Nhân, ngươi nghĩ ra biện pháp đối phó tốt nhất đi. Lão phu cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, những thương nhân này nâng giá ở ngay thời điểm mấu chốt, vậy nên nhất định có sức mạnh và át chủ bài. Chuyện này đối với Hộ bộ mà nói chính là một cuộc khảo nghiệm.”
Cố Ngôn mở miệng, bảo Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị sẵn sàng. Đối phương dám bất ngờ nâng giá ngay tức thì, nhất định là có chỗ dựa vững chắc.
“Thanh Tiêu đã hiểu. Xin đại nhân yên tâm, Thanh Tiêu sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Ngôn nghĩ đến điều gì, Hứa Thanh Tiêu cũng nghĩ đến điều đó.
Chẳng qua là bất kể như thế nào thì cũng phải chờ đối phương báo giá rồi nói sau.
“Đi đi, không còn sớm nữa, Thủ Nhân, cùng nhau đến Thái Bình thi hội thôi.”
Cố Ngôn đứng dậy. Chuyện này tạm thời quyết định như vậy, y muốn mời Hứa Thanh Tiêu cùng đến Thái Bình thi hội.
“Cố thượng thư, Thái Bình thi hội thì ta không thể đi được, ta còn có chuyện khác.”
Hứa Thanh Tiêu khéo léo từ chối.
Hắn nói ra những lời này khiến cho ba người có chút tò mò.
“Thủ Nhân, Thái Bình thi hội chính là một trong ba thịnh hội của văn nhân. Nếu như không đi vậy chẳng phải là đáng tiếc sao?
“Đúng vậy, Thủ Nhân. Hôm nay khi chúng ta vào triều, mọi người đều đang bàn tán về chuyện của ngươi, tất cả đều chờ mong ngươi tham gia Thái Bình thi hội để làm vẻ vang cho Đại Ngụy ta, vậy sao ngươi có thể không đi chứ?”
Tả Hữu thị lang cùng mở miệng, trong lời nói chứa đầy sự tò mò.
“Công vụ đầy người, công trình guồng nước một ngày không làm xong thì bách tính của Đại Ngụy lại nhiều thêm một ngày chịu đói. Thái Bình thi hội, trong mắt người khác là thịnh hội, còn trong mắt Hứa mỗ còn kém bách tính.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói như vậy.
Lời này nói ra khiến ba người kinh ngạc một lần nữa.
“Ba vị đại nhân, hạ quan cáo từ.”
Hứa Thanh Tiêu không nói nhiều, thi lễ về phía ba người, sau đó thì rời đi.
Trong phòng, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu rời đi, Cố Ngôn không khỏi cảm khái nói.
“Hứa Thủ Nhân quả nhiên là thanh quan của Đại Ngụy, luôn nghĩ cho bách tích. Lão phu kính nể.”
Lời này của Cố Ngôn tuyệt đối không phải là khen nịnh mà là lời tận đáy lòng.
Đố với văn nhân trong thiên hạ mà nói, nếu như có tài hoa thì hận không thể tham gia loại Văn đàn thịnh hội này mỗi ngày, hận không thể dựng được danh tiếng làm cho thiên hạ ghen tị.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu có tài như vậy làm tình nguyện làm bạn với đèn khô, vì gánh mưu sinh của bách tính, như này làm sao không khiến y khâm phục.
Ở một nơi khác.
Hứa Thanh Tiêu đi về phía học đường Thủ Nhân, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút không vui.
Trước mắt, công trình guồng nước là thứ Hứa Thanh Tiêu qua tâm nhất, thật không ngờ rằng lại có người đứng trong bóng tối ngăn cản.
Ba thương hội lớn trục lợi, nâng giá ngay tức khắc là chuyện rất bình thường, nhưng bình thường sẽ nâng giá ngay thời điểm mấu chốt như vậy mà có thể đẩy sớm lên hai ba ngày.
Hiển nhiên là có người đứng sau ủng hộ, đồng thời bọn họ cũng mong muốn có nhiều ngân lượng hơn.
Cái này đủ khiến mọi người buồn nôn.
Đáng tiếc, không thể trực tiếp động dao với đám thương nhân này, nếu không thì Hứa Thanh Tiêu cũng không ngại xử lý cả nhà nhóm người đó.
Không hề lưu tình.
“Phải nghĩ cách thật tốt để đối phó. Ba thương hội lớn, chỉ sợ là kẻ đến không tốt gì.”
Hứa Thanh Tiêu tự nghĩ trong lòng.
Đây cũng là một sự phiền toái.
Như vậy thì lại càng không thể tham gia Thái Bình thi hội này, đơn giản là lãng phí thời gian.
Học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu về đến nhà trong thì thấy một nữ tử đang đứng ở ngoài học đường, trong tay cầm một lá thư.
Lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, nữ tử này đi tới ngay lập tức.
“Hứa Công tử! Hứa Công tử! Nô tỳ là nha hoàn của Bạch Y tiểu thư. Đây là thư Bạch Y cô nương bảo nô tỳ giao cho ngài.”
Nữ tử đi đếm, đưa phong thư cho Hứa Thanh Tiêu, vẻ mặt rất khẩn trương.
Dù sao thì người trước mắt đây cũng chính là tài tử Vạn Cổ của Đại Ngụy, là Hộ bộ Thị lang, một nha hoàn như nàng ta có thể lấy dũng khí giao phong thư cho Hứa Thanh Tiêu đã là rất tốt rồi.
“Bạch Y cô nương?”
Hứa Thanh Tiêu nhận phong thư, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Nha hoàn kia nhanh chóng rời đi.
Đợi nha hoàn rời đi rồi Hứa Thanh Tiêu mới mở thư ra. Chữ viết trong thư gọn gàng ưu nhã, còn có mùi thơm ngan ngát.
Nội dung là xin lỗi.
Thật sự không phải nàng ta sao?
Là do mình hiểu lầm à?
Nội dung trong bức thư đều là tạ lỗi với mình, nói rằng không biết chọc giận mình ở điểm nào nhưng hy vọng mình không trách tội.
Điều này khiến Hứa Thanh Tiêu không khỏi nghi ngờ mình có thật sự nhận nhầm người hay không.
Đi vào trong học đường, Hứa Thanh Tiêu tùy ý tìm một chỗ.
Hắn nhíu màu trầm tư.
Bạch Y môn hẹn mình đi đến Đào Hoa Am, mình cũng đồng ý đi đến thì theo lý thuyết phải có ngay người đến liên hệ với mình.
Nếu như lo lắng không dám ngang nhiên chạm mặt ngay lập tức nhưng ít ra cũng sẽ cho mình một tín hiệu hoặc một điểm ám chỉ.
Không thể nào lại không cho mình đoán ai là người của Bạch Y Môn chứ?
Nếu như Bạch Y này chính là người của Bạch Y Môn, khi nhìn thấy mình chắc hẳn là sẽ đi thẳng vào vấn đề, không cần phải che che giấu giấu.
Lãng phí thời gian của nhau.
Còn nếu Bạch Y này không phải là người của Bạch Y Môn, vậy thì là ai?
Liễu cô nương?
Không thể nào, giữa mình và nàng ấy có rất nhiều thời gian ở riêng, hoàn toàn có thể bẩm báo trực tiếp.
Vậy còn là ai nữa?
Vương Phu sao?
Vậy thì càng không có khả năng. Thật sự là người Bạch Y Môn muốn tìm mình gây phiền phức à? Đầu óc không phải có vấn đề chứ?
Hứa Thanh Tiêu trầm tư.
Đến cuối cùng hắn nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại từng giây từng phút hôm qua.
Từ lúc tiến vào Đào Hoa Am, mỗi một người, mỗi một cảnh tượng đều đang tái diễ trong đầu hắn.
Bất ngờ ở giữa.
Hứa Thanh Tiêu mở mắt.
“Là hắn ta!”
Bỗng nhiên Hứa Thanh Tiêu đoán được đó là ai.
Một tên không thu hút chút chút nào.
Nhất định có khả năng.
“Nếu thật sự là người này thì Bạch Y Môn này quá thiểu năng.”
Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một khả năng nhưng cũng không dám cam đoan hoàn toàn, chỉ có thể chờ đợi lần sau đi Đào Hoa Am rồi nói.
Hiện tại không có sức lực cũng không có thời gian.
Cầm lấy bức thư, Hứa Thanh Tiêu quay trở lại phòng.
Chuyện của ba thương hội lớn kia, nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.
Công trình guồng nước tuyệt đối không thể dừng lại vì ba thương hội lớn này.
Tuyệt đối không!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất