Chương 484: Bút Đến (1)
Cũng không sợ võ giả nhất phẩm của Đại Ngụy, bởi vì vương triều Đột Tà cũng có võ giả nhất phẩm, vương triều Sơ Nguyên cũng có võ giả nhất phẩm. Nếu thật sự phải đến bước đường này, võ giả nhất phẩm các nước cũng sẽ không mặc kệ.
Đây chính là đạo chế ngự lẫn nhau.
Trong Ly Dương cung.
Nhân tài mười nước vô cùng hưng phấn, từng người đều cao giọng cười nói, cứ như sợ văn nhân và bách tính Đại Ngụy không nghe thấy.
“Lý huynh, thật không hổ là đệ nhất tài tử Đường Quốc, làm được cả thơ trấn quốc. Hay lắm, chúng ta kính Lý huynh một chén.”
“Thi từ Trấn quốc có thể xuất hiện trong một yến hội như vậy, vì thế có thể nhìn ra nếu như linh quang của Lý huynh chợt lóe thì còn có thể là thơ lưu thiên cổ.”
“Không sai, nếu nói như bình thường thì trong những buổi thịnh yến này, tài tử tụ hội, sẽ có tài hoa bị áp chế, muốn làm ra được thiên cổ danh thi là điều vô cùng khó khăn, thơ trấn quốc đã là cực hạn rồi. Nếu Lý huynh có thêm chút linh cảm thì thiên cổ danh thi cũng không đáng là gì.
Nhân tài mười nước nhao nhao bàn tán. Sao bọn hắn có thể không biết bây giờ Đại Ngụy đang nghĩ gì chứ?
Đơn giản là muốn gọi Hứa Thanh Tiêu đến đây, dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng đã làm được thiên cổ danh từ Mãn Giang Hồng, thiên cổ danh ngôn và thiên cổ đệ nhất biền văn. Đại tài như thế này, dù ngoài miệng bọn hắn có hô hào thường thôi, nhưng trong lòng vẫn hiểu được. Có điều ngoài miệng chắc chắn vẫn cứ không nhận thua.
Còn nữa, mọi người kiểu gì cũng tìm cho mình rất nhiều lý do, bọn họ cho rằng Hứa Thanh Tiêu tài hoa không tệ đều là ngẫu nhiên. Về việc linh quang chợt lóe thì cần phải có thực lực nhưng tỉ lệ của may mắn cũng chiếm phần nhiều.
Nhưng ở nơi như Thái Bình thi hội thì hoàn toàn khác. Bởi vì đây là một đại hội thi từ chính thức, thiên hạ văn nhân tụ tập lại dùng tài hoa áp chế nhau.
Có thể khẩn trương, có thể bị ảnh hưởng, cũng có tiên thiên áp chế, cho nên làm thơ trong trường hợp này ít nhiều gì cũng sẽ bị áp chế một chút.
Cách nói này cũng không phải là nói bừa, bởi vì từ xưa đến nay, người có thể làm ra thiên cổ danh thi trên cực yến là gần như không có.
Tài hoa bị áp chế, trên thực tế có tồn tại chuyện này.
Đương nhiên vẫn là phải xem chất lượng thi từ thế nào. Văn tốt thì có thể phá.
Trong đám người, Lý Ân uống một hớp rượu, nội tâm của hắn ta cực kỳ kích động, cho dù ngoài mặt thì từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, nhưng khi uống rượu thì tay run nhè nhẹ đã bán đứng nội tâm không yên ổn của hắn.
Thơ trấn quốc!
Thơ trấn quốc!
Có thể trong bữa tiệc lớn như này làm ra được thơ trấn quốc, thân phận đệ nhất tài tử Đường Quốc này hắn ta có thể ngồi vững, thậm chí dựa vào bài thơ này mà có thể đem lại cho hắn ta thật nhiều tài hoa và danh khí, nâng lên một chút, mình có khả năng sẽ trở thành Đại Nho.
Nếu thật sự như vậy thì đời này của mình cũng thỏa mãn.
Lý Ân rất hưng phấn. Nếu không phải còn có người ở đây thì chỉ sợ là hắn ta sẽ hô to vài tiếng vạn tuế.
Thơ trấn quốc, bản thân nó đã đại diện cho một loại vinh dự, mà bây giờ đang ở trên Thái Bình thi hội làm thơ trấn quốc.
Chuyện này làm sao có thể khiến người ta không hưng phấn cho được. Chỉ sợ ngày mai nhoáng một cái tên của hắn đã vang vọng toàn bộ thiên hạ. Vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên, bao gồm cả vương triều Đại Ngụy.
Một câu thiên hạ người nào không biết chứ?
Nói hết tất cả.
“Tài hoa của Lý huynh, chúng ta thật là kính ngưỡng. Chỉ hôm nay thôi, chỉ sợ người trong thiên hạ ai cũng biết danh tiếng của Lý Ân.”
Có người đi đến mời một chén rượu, xuất phát từ sự cảm khái trong nội tâm.
“Khách khí, chỉ là linh quang chợt lóe thôi.”
Lý Ân cũng khiếm tốn, ít nhất là tương đối khiêm tốn với người một nhà.
“Lý huynh, huynh đừng có khiêm tốn. Chúng ta là người đọc sách, có tài hoa chính là có tài hoa, không cần phải khiêm tốn như thế chứ?”
“Đúng vậy, đừng có khiêm tốn, miễn cho người ta không nhìn trúng chúng ta lại còn nói chúng ta là cá tôm thối nát.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Các ngươi không thấy vẻ mặt của mấy vị Thượng thư, mấy vị Đại nho thay đổi hết rồi sao?”
Nhân tài mười nước nắm lấy cơ hội để chế giễu. Hôm qua bọn hắn đầy bụng tức giận, thậm chí các chưởng quầy các quán trọ, đại thương hộ thậm chí còn không cho phép bọn chúng vào ở, chuyện này vô cùng nhục nhã, sao bọn họ có thể bỏ qua được?
Mà ở trên đài, sắc mặt của Lục bộ thượng thư đúng là khó coi.
Bởi vì bọn họ không chỉ bị nhục mạ văn đàn, mà chủ yếu hơn là bọn chúng đã làm nhục Đại Ngụy, cho Đại Ngụy một cái tát.
Thân lạ Lục bộ Thượng thư, có thể nào không giận sao?
Mà các Đại nho Văn cung chính là thiên hạ văn nhân chính thống, theo lý thì tài tử khắp thiên hạ đều tôn trọng Văn Cung Đại Ngụy, thật không ngờ rằng lại mỉa mai như vậy sao?
Về phần người đọc sách và dân chúng Đại Ngụy thì ai nấy đều không nói ra lời, hiện tại bọn họ chỉ hy vọng Hứa Thanh Tiêu đến.
Đây là hy vọng duy nhất!
“Nhân tài mười nước, biểu hiện như thế này, xem ra là lần này còn nhiều chuyện ẩn giấu.”
Trần Tâm đại Nho lẳng lặng mở miệng. Ông ta không tức giận gì cả, ánh mắt bình tĩnh nói. Ông ta cảm thấy chuyện này không có đơn giản như trong tưởng tượng.
“Từ xếp hạng thi từ hôm qua, chúng ta hoàn toàn không bất công. Đại hội thi từ thì so sánh thi từ, nhưng đám người này dùng cái này để làm ầm ĩ, như này chắc chắn có bàn tay thúc đẩy.”
Lại thêm một vị Đại nho nữa phụ lời vào, cho rằng phỏng đoán của Trần Tâm đại Nho không sai.
“Trước mắt. tạm thời bất kể là có bàn tay thúc đẩy hay không, nếu như không xử lý tốt chuyện này sẽ rất phiền phức đối với Đại Ngụy.
Trần Chính Nho lên tiếng, ông ta không quan tâm xem có bàn tay thúc đẩy hay không, ông ta chỉ có thể để ý một việc.
Áp lực của đại tài mười nước.
“Khi nào thì Thủ Nhân đến?”
Lúc này, Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh mở miệng. Trong tất cả mọi người ở đây, ông là người tin tưởng nhất, rằng Hứa Thanh Tiêu có thể trấn áp được hạng giá áo túi cơm này, vậy nên không kìm được mà lộ ra vẻ chờ đợi.
“Đã phái người đi rồi, chắc là nhanh thôi.”
Trần Chính Nho trả lời.
Đám người hơi yên lòng một chút. Mặc dù nói Hứa Thanh Tiêu chưa hẳn có thể làm ra thiên cổ danh thi, nhưng có sao thì nói vậy, quả thật hắn đã mang đến hy vọng cho mọi người.