Chương 512: Đừng Phá Nữa, Cung Điện Sắp Sập Rồi, Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Giả Vịt (5)
Mọi người tò mò, không ngờ được Trần Tinh Hà lại là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu, nhưng càng tò mò hơn là tại sao Hứa Thanh Tiêu lại không tới.
Lúc cảm nhận được ánh mắt của mọi người, không hiểu tại sao Trần Tinh Hà lại có một loại cảm giác không nói thành lời, khí chất của hắn ta cũng từ từ biến đổi, trở nên càng thêm thanh cao ngạo cốt, trong ánh mắt cũng ngập tràn một loại hờ hững thờ ơ.
Loại ánh mắt này, không phải coi thường tất cả mọi người ở đây, mà coi mọi người ở đây đều không lọt vào mắt mình nữa.
"Ngươi là người phương nào? Tại sao Hứa Thanh Tiêu lại không dám tự mình nói chuyện?"
"Đúng thế, Hứa Thanh Tiêu ở đâu? Hôm nay sao hắn không xuất hiện? Đừng nói là sợ rồi chứ?"
"Ồ, Hứa Thanh Tiêu không dám đến, nên bảo sư huynh của mình đi à? Có phải sợ bọn ta rồi không?"
Các tài tử mười nước đều mở miệng nói, dù sao lời này của Trần Tinh Hà mang theo loại trào phúng khó hiểu, hơn nữa loại khí chất cùng với ánh mắt này, càng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.
"Quả nhiên sư đệ nói không sai."
Trần Tinh Hà lắc đầu, tự mình lẩm bẩm một câu, hắn đi về phía trước vài bước, không ít người nhường đường cho hắn.
"Nói gì đó?"
Có người tò mò hỏi.
"Sư đệ nói, đại tài mười nước đều là lũ ếch ngồi đáy giếng, nếu không phải có chiếu chỉ của bệ hạ, ngay từ đầu đệ ấy đã không có ý tham gia Thái Bình thi hội này làm gì cả."
"Thi với một đám ếch ngồi đáy giếng, có thắng cũng đánh mất thân phận."
Trần Tinh Hà lạnh lùng nói, nghiêm túc ra vẻ ta đây ngầu nhất.
Mà hai huynh muội Mộ Nam Bình và Mộ Nam Ninh lại có vẻ trầm mặc, dù sao những lời này của Trần Tinh Hà cũng quá kiêu ngạo rồi, bọn họ cũng không tin Hứa Thanh Tiêu sẽ nói những lời như vậy.
Nhưng mà dựa vào tính cách của Hứa Thanh Tiêu, có nói ra mấy lời này cũng thấy bình thường, có phải tại khí chất của Trần Tinh Hà có phải chuyển biến quá nhanh rồi không? Trong nháy mắt đã trở thành ông vua con rồi?
"Ngươi bố láo vừa thôi!"
"Ngươi cũng dám sỉ nhục chúng ta sao?"
"Tôn đại nho, người này ăn nói ngông nghênh không coi ai ra gì, Đại Ngụy là như vậy hả?"
Đại tài mười nước vừa nghe lời này thôi, đã xù hết lông lên, ếch ngồi đáy giếng? Ở trước mặt mọi người chịu sự nhục nhã như thế, bảo sao bọn họ không phẫn nộ được?
Nhưng bách tính và văn nhân Đại Ngụy luôn mồm khen hay.
"Nói quá chuẩn."
"Đúng là một lũ ếch ngồi đáy giếng, một câu này của Thủ Nhân huynh không sai chút nào hết."
"Được, được, được lắm, Thủ Nhân huynh không hổ là Thủ Nhân huynh."
"Ta đã nói rồi, tại sao hôm qua Thủ Nhân huynh phải tham gia, thì ra là do bệ hạ ban chiếu xuống, chả trách Thủ Nhân huynh phải xuất hiện."
"Ài, suy nghĩ lại cũng phải thôi, đối phó một đám gà đất chó sành này, vậy mà phải để Thủ Nhân huynh tự thân xuất mã, chuyện của chúng ta đã làm liên luỵ Hứa huynh."
Văn nhân Đại Ngụy giờ phút này hoàn toàn trầm trồ khen ngợi lời này có khí phách, hơn nữa cũng vô cùng phù hợp với con người của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng ở trên yến tiệc, ánh mắt lạnh lùng của Tôn Tĩnh An nhìn chằm chằm về phía văn nhân Đại Ngụy, mấy người vừa nãy còn đang trầm trồ khen ngợi từng người một ngậm miệng lại, cúi đầu xuống im hết, nhưng sắc mặt có vẻ hơi khó nhìn.
Rất mau, ánh mắt của Tôn Tĩnh An đã lia đến trên người Trần Tinh Hà.
"Nói năng càn rỡ."
Bốn chữ này của ông ta có vẻ vô cùng uy nghiêm.
Cảm nhận được uy nghiêm của Đại Nho, Trần Tinh Hà chẳng những không có tý gì sợ hãi hết, ngược lại còn ưỡn ngực ngẩng đầu hỏi.
"Thế nào là nói năng càn rỡ?"
"Đại tài mười nước xỉ nhục chúng ta thì được?"
"Chúng ta xỉ nhục lại bọn họ thì không được?"
"Tôn đại nho, ngài là nho giả của Đại Ngụy, hay là nho giả của mười nước?"
"Vả lại, đừng lôi dáng vẻ kia của ông ra dọa ta, chỗ này là Thái Bình thi hội, bệ hạ đã nói, trên cực yến không có tôn ti, gọi ông một tiếng Đại Nho, là đã tôn trọng ông rồi."
"Nếu không, gọi ông một tiếng lão Tôn, thì ông làm gì được ta?"
"Trần mỗ ta đây cũng không phải Chu Thánh nhất mạch, dùng ánh mắt này nhìn ta? Ông nghĩ rằng Trần mỗ ta đây sợ ông sao?"
Trần Tinh Hà càng ra vẻ càng nghiện nặng hơn rồi, đây là lần đầu tiên hắn ta được mọi người chú ý đến, lần đầu tiên được mọi ngươi tung hô trầm trồ khen ngợi, đương nhiên vì thế nên máu dồn lên não, học hành vi của Hứa Thanh Tiêu, ra vẻ.
Nhưng lời này vừa nói xong, vô số dân chúng đều cười ầm lên.
Cách xưng hô lão Tôn này, không hiểu sao lại có vẻ rất hài hước.
"Ngông cuồng!"
"Bọn ngươi có thể không phải là Chu Thánh nhất mạch, cũng là người từng đọc sách thánh hiền, là văn nhân Đại Ngụy, cũng là môn đồ của Thánh Nhân, trên cực yến không có tôn ti, nhưng ngươi thân là môn đồ của Thánh Nhân, vậy mà dám ngông cuồng như thế? Không tuân theo tôn ti trật tự?"
Tôn Tĩnh An hét lớn một tiếng, ông ta thân là Đại Nho, bị một người đến cả nhập phẩm của chưa nhập được như Trần Tinh Hà răn dạy, đây đúng là vô cùng nhục nhã.
"Câm miệng!"
"Trần mỗ đã là học giả Tâm Học, không phải môn đồ Thánh Nhân, không cần phải kính trọng cái kẻ Đại Nho như ông."
"Biết Tâm Học là thứ gì không?"
"Là tri hành hợp nhất!"
"Ngươi còn dám đe Trần mỗ một câu, có tin Trần mỗ đây ngay lúc này làm thơ, mắng hủ nho không?"
Trần Tinh Hà ra vẻ hơi lố, câu này vừa buộc miệng ra, trong chớp mắt hắn đã rén rồi.
Thôi tiêu rồi, mình lôi thơ ở đâu ra bây giờ?
Nhưng chính lời này, lại khiến văn nhân Đại Ngụy ở đây nhiệt huyết sôi trào.
Đồng thời bọn họ cũng tin chắc Trần Tinh Hà chính là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu, hai người này đúng là cùng một khuôn đúc ra, đủ cuồng đủ kiêu ngạo.
Còn Tâm Học là cái gì thế? Vừa nghe tiếng cái đã thấy thoải mái rồi? Có thể cho ta ké một chân không?
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
"Được rồi!"
Cũng đúng lúc này, Trần Chính Nho cất tiếng lên, không hy vọng chuyện sẽ tiếp tục thay đổi kịch liệt như vậy nữa.
"Ta thay mặt văn nhân Đại Ngụy chọn đề."
"Vậy chọn ‘Sơn Hà’ đi, nhưng khi làm thơ thì trong thơ nhất định cũng phải chứa hai chữ sơn hà."
Trần Chính Nho ra mặt ép chuyện này xuống.
Bởi vì ông sắc bén nhận ra rằng đã có rất nhiều người đọc sách không vừa lòng Tôn Tĩnh An rồi, thậm chí điều bất mãn này sẽ biến thành bất mãn với Chu Thánh nhất mạch, nếu mà như vậy thật thì đối với Văn cung Đại Ngụy cũng không phải chuyện tốt lành gì.
"Bắt đầu!"
Tôn Tĩnh An mặt lạnh nói, ngay sau đó xoay người quay về chỗ ngồi của mình.
Trong lòng ông ta nổi trận lôi đình, nhưng ông ta lại không biết nên nói cái gì giờ.
Cơn tức này ông ta giấu ở trong lòng, nuốt thế nào cũng không trôi.