Chương 529: Một Thanh Kiếm Sắc Kinh Sợ Triều Dã, Một Lá Bài Tẩy Hãi Hùng Thiên Hạ (2)
Nói ngược nói xuôi, Nữ đế lại nhắm mắt, nàng cần một nhóm người thật sự thuần phục nàng, đồng thời phải đảm bảo được nhóm người này chỉ trung thành với một mình mình, tuyệt đối không thể trung thành với kẻ khác.
Đáng tiếc là người như thế khó tìm, bồi dưỡng ra mấy loại như tử sĩ cũng không ổn, vì nàng không cần tử sĩ, cần chính là một nhóm người có thể chạy luân phiên giữa triều đình và bách tính, một thanh bảo kiếm sắc bén.
Về phần có làm bị thương chính mình hay không, điểm này nàng không để ý đến, chỉ cần trở thành bậc Đế Vương, không có nhiều nghi kỵ đến thế, lòng trung thành xếp hàng đầu, năng lực xếp thứ hai.
Còn lại cũng không đáng quan tâm đến.
Khoảng chừng qua một khắc đồng hồ.
Hoàng cung Đại Nguỵ đưa trở lại tấu chương cho Cố Ngôn, đã được phê duyệt.
Đã là giờ Mẹo.
Cố Ngôn nhận lại sổ tấu chương, đến cả vào lâm triều cũng không tham gia, tự mình đi viết bố cáo quyên góp, chưa tròn nửa canh, ông đọc lại một lần nữa, xác định không có sai sót mới đưa đến Hộ bộ in ra dán lên bên trong kinh thành.
Ông tò mò Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc sẽ dùng cách gì để giải quyết chuyện này.
Cũng lo Hứa Thanh Tiêu có làm ra chuyện gì sai hay không?
Mà lúc này.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu cũng đang suy ngẫm đến một số chuyện.
Nguy cơ trước mắt đã hiện ra hết rồi.
Có người rõ rành rành muốn cản lại công trình guồng nước, thậm chí còn không tiếc trả một cái giá cực lớn.
Văn cung Đại Nguỵ bây giờ cũng xuất hiện mối nguy rồi, an nguy của bản thân cũng trở thành một vấn đề cực lớn.
Những chuyện này, bản thân mình nhất định phải cẩn thận phân tích tỉ mỉ rõ ràng, cũng phải gỡ rối sao cho thuận.
Tìm một cách để ứng phó lại.
Nếu không bản thân mình chắc chắn sẽ bị chế ngự.
Từ khi mình tiến kinh, những chuyện mình vướng vào, từng chuyện một, đại náo Hình Bộ, nổi giận chém quận vương, chém gian thương, Thái Bình thi hội.
Có chuyện gì nhỏ không?
Mỗi một chuyện đều là chuyện lớn, hơn nữa mỗi một chuyện hoặc ít hoặc nhiều đều mang đến cho mình rất nhiều rắc rối.
Đắc tội Đại Nho thuộc Chu Thánh nhất mạch của Văn cung Đại Nguỵ.
Đắc tội Hoài Ninh thân vương.
Đắc tội rất nhiều Phiên Vương.
Cũng đắc tội rất nhiều quyền quý bên trong Đại Nguỵ này.
Lớn nhất chính là mình nhập phẩm quá sớm, cũng dẫn đến sự chú ý của yêu ma, chuyện tốt duy nhất chính là có Văn cung Đại Nguỵ ở đây, nếu như bản thân mình không rời khỏi Đại Nguỵ thì trên cơ bản không phải lo yêu ma tìm đến mình quấy rối.
Trước khi sự việc trở lên khó lường, nhất định phải chấm dứt triệt để.
Vả lại bản thân mình không thể tháo gỡ từng việc một được, cứ tháo ra tra vào chắc chắn sẽ rơi vào phiền phức khác, như thế đối với mình sẽ vô cùng bất lợi.
Phải có một cách để đối phó.
Đây chính là vấn đề mà Hứa Thanh Tiêu suy ngẫm.
Mà tất cả vấn đề tổng kết lại chính là một câu nói.
Địch ở trong tối, ta ngoài sáng.
Tất cả kẻ địch đều núp hết vào trong bóng tối, mỗi một tên đều gừng càng già càng cay, đây chính là trọng điểm của vấn đề.
Cho nên bản thân mình không thể cứ như thế suốt được, nếu cứ như thế mình sẽ bị đối phương dắt mũi mất.
"Ta cần một thứ sức mạnh."
"Một thế lực có thể ngăn lại được triều đình và dân gian."
Hứa Thanh Tiêu rất mau đã hiểu được bản thân mình thiếu sót thứ gì rồi.
Một sức mạnh.
Mà sức mạnh này nhất định phải sắc bén, sắc bén tới mức khiến Lục bộ phải sợ, sắc bén đến mức nho sinh Đại Nguỵ phải khiếp, cũng sắc bén đến mức khiến quyền quý và các Phiên Vương Đại Nguỵ phải hãi.
Mà thứ sức mạnh đó, trong đầu Hứa Thanh Tiêu đã nổi lên một đáp án.
"Hoạn Đảng."
Đúng, chính là hoạng đảng.
Thái giám ở Đại Nguỵ là nô tài, nô tài không có bất kỳ địa vị nào, cũng có thể gọi là nô lê.
Bọn họ tập võ ở trong cung, bởi vì mất bộ phận sinh dục, vì thế càng đâm đầu vào trong tu luyện, cho nên nhiều thái giám ở trong cung có sức mạnh không tầm thường, có điều ngày thường không dùng tới bọn họ thôi.
Có thế lực Cẩm Y Thiên Vệ và Ngự Lâm quân kia, ngay từ đầu đã không cần bọn thái giám này làm hộ vệ.
Cho nên chức trách của bọn thái giám ngoài việc bưng trà rót nước, thông báo tin tức các thứ ra thì còn làm bia đỡ đạn, nhỡ đâu có người muốn ám sát bệ hạ thật thì bọn họ chính là kẻ chết thay.
Hơn nữa, đám thái giám này ở Đại Nguỵ từ đầu đã không được ưa thích rồi, Hoàng Đế coi họ là nô, văn võ bá quan coi họ là nô, tất cả mọi người trong kinh thành đều cười chê lũ thái giám, người không còn bộ phận sinh dục còn là người bình thường ư?
Trên cơ bản thì thái giám được bán tống vào trong cung đều là những đứa trẻ có hoàn cảnh khốn cùng, hoặc được đám thái giám già nhận nuôi ở bên ngoài.
Nếu không phải thế, bình thường có nhà ai đồng ý để con mình vào cung làm thái giám?
Cũng chính vì như vậy, bọn thái giám này vô cùng tự ti, cũng vô cùng mong được người khác công nhận, nhưng không có bộ phận sinh dục, ai sẽ công nhận bọn họ? Đến cả nữ nhân cũng không công nhận bọn họ!
Mà điểm này, bọn họ biết, cho nên rất mong có một ngày được nở mày nở mặt.
Rõ ràng chẳng có nhưng lại muốn phô ra, đây cũng là nguyên nhân đám mày râu thích mồm to nói khoác chuối tao to nhất.
Phụ nữ thì ngược lại, bình thường chỉ toàn thấy chê, ví dụ như nói to thì có tích sự gì? Nhìn xấu kinh lên được.
Đây chính là vấn đề tình người.
Mà người trong thiên hạ không để ý đến chi tiết này, nhưng Hứa Thanh Tiêu để ý đến.
Thế lực của thái giám là một thứ sức mạnh vô cùng lớn, bọn họ có thực lực, hơn nữa bản thân bọn họ lại ở trong Hoàng Cung, miệng lưỡi kín như bưng, không kín thì chết lâu rồi.
Bởi vì vấn đề cơ thể có khiếm khuyết, nội tâm của bọn họ có chút dị dạng, đương nhiên đây không phải tất cả thái giám đều như thế, nhưng phần lớn chắc chắn sẽ là dạng đó.
Hơn nữa hàng năm chịu bao ánh mắt ghẻ lạnh và khinh miệt của văn võ bá quan, bọn họ khao khát trở mình hơn so với bất cứ kẻ nào.
Quan trọng nhất chính là bọn họ nguyện trung thành với bệ hạ, hơn nữa còn trung đến chết vì bệ hạ.
Nguyên nhân rất đơn giản, thái giám là gì? Gia nô của trời, bọn họ không thể một tay khống chế cả triều đình được, trừ khi có hoàn cảnh đặc thù.
Thám giám không có hậu nhân, không thể tạo phản.