Chương 533: Một Thanh Kiếm Sắc Kinh Sợ Triều Dã, Một Lá Bài Tẩy Hãi Hùng Thiên Hạ (6)
Hứa Thanh Tiêu lôi kéo Lý Thủ Minh ngồi xuống đã, cũng không phải hắn khoan hồng độ lượng như vậy, mà chẳng qua bây giờ người mà Hứa Thanh Tiêu muốn dùng nhất chính là văn nhân.
Người tên Lý Thủ Nhân đứng ở trước mắt này nom cũng không tồi, cứ tán ngẫu với nhau lát, xem có phải thiệt tình hay không.
"Hứa đại nhân, lòng ta có thẹn mà."
Lý Thủ Nhân ngồi thì ngồi xuống, nhưng sắc mặt vẫn có vẻ vô cùng xấu hổ, bản thân mình như thế, không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại như vậy đối với mình, thế bảo sao ai không hổ thẹn cho được?
"Lý huynh đúng thật nói quá lời rồi, thật ra Hứa mỗ cũng không phải không tôn trọng Thánh Nhân, chẳng qua Hứa mỗ có đạo của mình thôi, đạo của Chu Thánh, Hứa mỗ cũng học theo, cảm thấy kính nể sâu sắc, nhưng mỗi một người đều có đạo thuộc về chính mình rồi."
"Không hợp thì là không hợp, nhưng không ngờ lại hưởng chút lời ác ý qua lại của vài người, làm hỏng thanh danh của Hứa mỗ, nhưng những chuyện đó đều không sau hết, hứa mỗ tin chắc vào đạo của mình, là được."
Hứa Thanh Tiêu châm trà cho đối phương, đồng thời cũng trình bày một vài suy nghĩ của chính mình.
Lời này dù sao cũng không phải khách sáo hay lấy lòng đối phương, là lời thật lòng thật ý.
Hắn chưa từng bất kính Chu Thánh.
Chỉ vì bản thân không hợp thôi.
Đừng suốt ngày bắt bản thân phải noi theo đạo của Chu Thánh thế chứ?
"Lý mỗ lúc chưa không rõ, bây giờ đã rõ rồi."
"Cho nên cố ý lại đây, cũng là vì tạ lỗi, mong Hứa đại nhân tha thứ, nếu không trong lòng Lý mỗ không yên nổi."
Lý Thủ Minh nói vậy.
"Một chuyện nhỏ như thế, Hứa mỗ sẽ không ghi vào trong lòng, một ly trà này, coi như tan đi ân thù."
Hứa Thanh Tiêu khẽ cười, giơ chén trà trong tay, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Hứa đại nhân khoan hồng độ lượng."
Nhận được sự đồng tình của Hứa Thanh Tiêu, hốc mắt Lý Thủ Minh không kìm được ướt, đồng thời hắn cũng uống liền một hơi ly trà này.
Ngay sau đó, Lý Thanh Tiêu không nhịn được hỏi.
"Hứa đại nhân, thật ra ta vẫn luôn tò mà, Tâm học này của ngài đến cùng là có ý gì?"
Ân cừu tan đi, Lý Thủ MInh cũng hỏi thêm một câu hỏi.
Tâm học của Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc có ý gì?
"Thật ra ý trên mặt chữ rồi, tri hành hợp nhất."
"Biết sai thì phải sửa."
"Hiểu rõ đạo lý rồi thì phải thực hành."
"Người trong thiên hạ này, tại sao có người tự ai tự oán? Thật ra là bản thân mình chưa hiểu đạo lý, hoặc bản thân vẫn chưa thực hành đạo lý."
"Nếu biết kiến thức phải đi thực hành nó, thực hành rồi sẽ có thêm kiến thức, hiểu ra được đạo lý lớn, hiểu được đạo lý lớn, cũng có thể ngộ ra được đạo lý lớn hơn."
Hứa Thanh Tiêu trình bày Tâm học, đấy cũng là lý giải của bản thân hắn, không có nghĩa đây là Tâm học chân chính.
Mà Lý Thủ Nhân cũng có vẻ hơi chìm vào trong suy ngẫm.
Hắn yên lặng không nói.
Ngồi trước mặt Hứa Thanh Tiêu, rơi vào trong trầm tư.
Thời gian từng khắc một trôi đi.
Một khắc đồng hồ.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ.
Cuối cùng, trong ánh mắt mê ly của Lý Thủ Minh, bỗng nhiên sáng rực rõ ràng.
"Ta cảm thấy gần như đã hiểu được gì đó, nhưng vẫn cảm thấy chút mơ hồ."
"Nhưng ta cảm nhận được, ta có hứng thú đối với đạo này."
"Hứa đại nhân, ta... có thể theo học học phái này của ngài không?"
"Chỉ cần ngài không chê ta tự huỷ Nho Đạo, ta nguyện ý theo học học đường của ngài, trở thành học sinh của ngài."
Lý Thủ Minh cất lời, trong ánh mắt mang theo ánh sáng mong chờ.
Mà lời này nói xong.
Hứa Thanh Tiêu hơi mỉm cười.
"Ta đã lập học, đương nhiên sẽ tiếp nhận từng học sinh một."
"Nếu ngươi thật lòng nguyện ý, hướng ta ba quỳ chín lạy, bằng lòng theo ta học đạo, từ nay về sau ngươi chính là Đại sư huynh của học đường Thủ Nhân."
Hứa Thanh Tiêu nói, hắn cũng không để ý đến việc đối phương tự huỷ Nho Đạo.
Chỉ đợi Hứa Thanh Tiêu trả lời như vậy.
Lý Thủ Minh như không còn bất kỳ do dự nào, đi thằng đến chỗ Hứa Thanh Tiêu quỳ xuống.
Hành đại lễ ba quỳ chín bái.
Hắn nhập Tâm học.
Bắt đầu lại một lần nữa.
Đúng lúc này.
Tài khí ba ngàn dặm treo trên không, đột nhiên trong lúc đó, rẽ ra một chùm mạch văn, giống như chân long, ầm ầm chui vào trong cơ thể Lý Thủ Minh.
Mà dị tượng như thế, cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Hơn nữa sau khi tài khí cuồn cuộn đi vào trong cơ thể xong, trong chớp mắt, hắn... khôi phục lại thất phẩm.
Chẳng qua chỉ cần thêm một lần minh ý nữa thôi.
Ở giữa học đường.
Lý Thủ Minh cả người sững sờ tại chỗ.
Trên vòm trời, nơi tài khí ba nghìn dặm tụ hợp, bắn ra một bó hào quang rơi xuống người hắn.
Tài khí vốn đã mất hết, giờ tất cả đã quay về.
Đang tự chữa trị vết thương do mình tự huỷ Nho Đạo.
Chuyện này... không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Tự phá Nho Đạo, trên cơ bản thì người này đã tự đoạn tuyệt đi theo đường này rồi, trừ khi có Đại Nho giúp ngươi đắp nặn lại căn cơ một lần nữa, cũng có cách nói khác, tự ngươi viết một bài thiên cổ danh thi, đồng thời lập lại Minh Ý.
Nếu không thì tự huỷ Nho Đạo, tương đương việc chém đứt tương lai của con đường này.
Nhưng bây giờ, mình bái nhập thành môn đệ của Hứa Thanh Tiêu, vậy mà cũng được chia sẻ tài khí của Hứa Thanh Tiêu, chữa trị tất cả thương tổn, một lần nữa bước tiếp con đường Nho học.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, Minh ý đi."
Nhưng vào lúc đấy, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên, nhắc nhở đối phương đừng suy nghĩ nhiều, mau lập Minh Ý nhanh lên, tránh việc gặp chuyện không may.
Theo lời Hứa Thanh Tiêu vang lên, Lý Thủ Minh cũng không dám suy nghĩ linh tinh nữa, bắt đầu tập trung suy tư "Tri hành hợp nhất" là có ý gì.
Mỗi một người đều có cách lý giải tri hành hợp nhất khác nhau.
Chuyện này rất bình thường, chỉ cần cách lý giải của ngươi không thoát ra khỏi ý chính, thì ngươi có nghĩ đến cái gì cũng không sao cả.
Tri hành hợp nhất, nói thô thiển ra thì đầu tiên phải hiểu rõ "đạo lý". sau đó đi "thực hành", cuối cùng thông qua cách của mình để làm việc cho thật tốt, đó cũng chính là "Trí lương tri".
(Trí lương tri: Kết hợp giữa "Trí tri" của Khổng Tử và "Lương tri lương năng" của Mạnh Tử. Trí tri là có được tri thức thấy đáo về mọi vật, mọi việc trong thiên hạ, sau đó theo lương tri nhận biết phân biệt được cái tốt, cái xấu, cái phải, cái sai. Tóm gọn lại "Trí lương tri" là vừa thấu đáo vừa biết phân biệt được mặt tối mặt sáng của vấn đề mình cần giải quyết.)
Không phải bảo ta muốn giết người thì ta đi cắt cổ nó, mà là một người có tội ác tày trời, ngươi có thể khuyên hắn hướng thiện, cũng có thể ra tay giết tên ác nhân này luôn.
Nói rõ nếu ngươi cảm thấy có thể giúp hắn hướng thiện, thì cứ thuận theo lòng ngươi, ngươi đi khuyên bảo hắn.