Chương 627: Phế Nho! Tứ Tước! Nhất Phẩm! Binh Thánh! (3)
Tôn Tĩnh An vô cùng cứng rắn nói.
"Được."
Hứa Thanh Tiêu không chút do dự trả lời.
“Được!”
"Vậy hôm nay, Tôn mỗ thực hiện lời hứa, nói lời giữ lời."
Tôn Tĩnh An hét lớn một tiếng, hiện tại điều ông ta hối hận duy nhất chính là, sớm biết có kết cục này, trực tiếp phế bỏ Nho vị vẫn còn khí phách hơn một chút, đến nỗi bây giờ không hiểu sao có vẻ bị ép tự phế, thật sự có chút không cam lòng mà.
Trong lòng ông ta nghĩ như vậy.
Sau một khắc, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể ông ta tứ tán, giống như nhụt chí, khí chất cả người cũng có vẻ vô cùng suy sụp, tóc tai trắng xóa.
Nho vị tự phế, sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với thân thể, nguyên nhân chủ yếu là do trước kia có Hạo Nhiên chính khí ở trong cơ thể dưỡng ẩm thân thể, nếu đột nhiên biến mất, thân thể sẽ giống như người bình thường.
Vậy nên sẽ xuất hiện tình trạng suy yếu.
Tôn Tĩnh An thức thời, không để Hứa Thanh Tiêu tự mình động thủ.
Nhưng sau khi Nho vị bị phế, Tôn Tĩnh An nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Như vậy đã được chưa?"
Ngữ khí của ông ta không tốt lắm, điều này cũng bình thường, đổi lại là người khác bị phế bỏ Nho vị, còn có sắc mặt tốt như vậy sao?
"Các hạ nói được làm được, Hứa mỗ bội phục."
Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhiều, mà là hướng ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Lỗi, hiện tại Tôn Tĩnh An tự mình phế bỏ Nho vị, đã mất đi tất cả.
Ông ta xoay người rời đi, không muốn ở lại nơi này, hôm nay ông ta thân bại danh liệt, Văn cung Đại Ngụy không cần ông ta nữa rồi, mà đối với Chu Thánh nhất mạch mà nói, ông ta cũng không có bất kỳ giá trị gì nữa, lối thoát duy nhất, chính là rời khỏi kinh đô, đi nơi khác dạy học các kiểu, có lẽ còn có một con đường sống.
Về phần Nghiêm Lỗi, giờ này khắc này, ánh mắt Nghiêm Lỗi rất bình tĩnh.
Đối mặt với sự đầu hàng của Tôn Tĩnh An, Nghiêm Lỗi trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng ông ta không muốn tự phế Nho vị, cũng không muốn bị giết, ông ta đang rất rối rắm.
"Nghiêm Lỗi."
"Ông còn do dự gì nữa?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Nghiêm Lỗi, giọng lạnh lùng hỏi.
Thời gian cho cũng đã trôi qua hết rồi, chỉ là Hứa Thanh Tiêu còn chưa hạ lệnh mà thôi, dù sao tự phế Nho vị cũng cần một chút thời gian, không có khả năng không cho đối phương cơ hội.
"Hứa Thanh Tiêu, có thể cho một cơ hội hay không, ta cam đoan, từ nay về sau, ta tuyệt đối không bước vào kinh đô Đại Ngụy một bước."
Nghiêm Lỗi lên tiếng, ông ta còn muốn giãy dụa thêm một chút.
“Giết!”
Nghiêm Lỗi vẫn còn muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, quả thật là buồn cười.
“Được!”
“Nghiêm Lỗi ta, hôm nay tự phế Nho vị!”
“Hứa Thanh Tiêu, coi như ngươi tàn nhẫn!”
Nghiêm Lỗi hét lớn một tiếng, bởi vì Bát môn kinh binh đã ra tay, Nghiêm Lỗi biết, nếu Hứa Thanh Tiêu giết Nho, Bồng nho nhất định sẽ giúp mình báo thù.
Nhưng có ích gì chứ? Dùng cái chết của mình để gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu?
Nếu như là để cho đại nho khác chết, Nghiêm Lỗi ông ta đồng ý, còn nếu để cho mình chết? Nghiêm Lỗi không đồng ý.
Ầm!
Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể ông ta bắt đầu tứ tán, giống như Tôn Tĩnh An vậy.
Chỉ là so ra thì Tôn Tĩnh An cũng không cam lòng, nhưng ông ta tiêu sái hơn một chút, đầu hàng sớm hơn, không muốn tiếp tục bị giày vò.
Có thể là hoàn toàn đánh mất chí khí.
Về phần Nghiêm Lỗi thì không giống như vậy, ông ta không cam lòng, cực kỳ không cam lòng, bản thân ông tađã có hận ý đối với Hứa Thanh Tiêu, hiện giờ hận ý càng vô cùng sâu.
Cảm nhận được hận ý của Nghiêm Lỗi.
Hứa Thanh Tiêu cũng không quan tâm, thậm chí chỉ có thất vọng.
Quả thật rất thất vọng, nói thật hắn cũng đã chuẩn bị tốt việc giết Nho, nhưng không nghĩ tới chính là, hai người này thế mà lại đầu hàng.
Quả thực hơi nhạt nhẽo.
"Được."
"Được."
"Được lắm."
"Hứa Thanh Tiêu, không hổ là có tư cách tân thánh, vẻn vẹn chỉ có thành tựu là đại nho mà đã bức hai đại nho Văn cung Đại Ngụy ta tự phế nho vị."
"Quả thật là được lắm."
Bồng Nho mở miệng, trong giọng nói tràn ngập lãnh ý, Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi tự phế nho vị, đối với Chu Thánh nhất mạch mà nói, tổn thất rất lớn.
Không chỉ là tổn thất về thực lực, mà về mặt thể diện cũng có tổn thất rất lớn.
Chỉ là hai đại nho, cũng có thể lay động Chu Thánh nhất mạch.
Đừng nói hai, mười cũng vô dụng.
Mà ông ta cười lạnh, tựa hồ cũng bởi vì điều này, bởi vì sự cuồng vọng và vô tri của Hứa Thanh Tiêu.
Một ngày nào đó, Hứa Thanh Tiêu sẽ phải trả một cái giá thật lớn cho sự cuồng vọng của ngày hôm nay.
Trong lòng Bồng nho nghĩ như vậy.
"Bồng nho yên tâm, nếu Hứa mỗ thành thánh, từ nay về sau nhân gian tuyệt đối không có đại nho như thế này nữa."
Hứa Thanh Tiêu theo ý của đối phương trả lời.
Ngươi không phải muốn nói, còn chưa thành thánh nhân đã diệt hại đi hai đại nho, người này nếu thành thánh chẳng phải còn khủng khiếp hơn rồi sao?
Hứa Thanh Tiêu liền trả lời như thế.
Dù sao cũng đã quậy đến mức này rồi, chẳng lẽ còn đi cầu hòa?
Còn nữa, Văn cung Đại Ngụy có hai đại phái hệ, đơn giản là Chu Thánh nhất mạch có thế lực lớn mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là Văn cung Đại Ngụy chỉ có một phái này là lớn.
Mỗi ngày đều nói đối địch với văn nhân thiên hạ, nói đi nói lại còn không phải đối địch với Chu Thánh nhất mạch sao.
Quá là nực cười.
Hứa Thanh Tiêu trả lời, làm cho Bồng nho không nói nữa, ông ta biết cãi miệng không có bất kỳ lợi ích gì, nhất là còn cãi không lại.
Bồng nho chống nạng đứng dậy.
Hôm nay đã thua hoàn toàn rồi.
Nhưng chuyện hôm nay, tuyệt đối không có khả năng chấm dứt ở đây.
Bồng nho đứng dậy rời đi, đi về phía Văn cung Đại Ngụy.
Về phần Nghiêm Lỗi, ông ta cũng đi theo, mà Tôn Tĩnh An thì không, ông ta đã bỏ về từ sớm, không còn tâm trạng, còn ở lại đây làm gì?
Mọi người lẳng lặng nhìn, trận náo loạn hôm nay, hai đại nho bị phế nho vị, Hứa Thanh Tiêu mang tư cách tân thánh thắng cuộc.
Bọn họ đều đã rời đi.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng nhìn, trong lòng hắn rất rõ ràng, Chu Thánh nhất mạch nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua thiệt thòi lớn như vậy, chẳng qua trước mắt vẫn chưa dám làm ầm ĩ, ít nhất chờ chuyện này qua rồi nói sau.
Đợi Bồng Nho rời đi, Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Lục bộ Thượng thư cùng chư vị quốc công nói.
"Chư vị đại nhân, Thanh Tiêu vừa mới đột phá cảnh giới đại nho, dự định trở về nghỉ ngơi mấy ngày trước, từ từ lĩnh ngộ."
Hứa Thanh Tiêu lấy lý do lĩnh ngộ, định rời đi.
"Đi đi, đi đi."
"Thủ Nhân điệt nhi, đi đi."
"Mau đi đi, không có việc gì rồi, không cần quan tâm mấy lão già bọn ta nữa.”
Mọi người cười nói.
Hứa Thanh Tiêu cũng hơi bái lạy chư vị dân chúng, ngay sau đó mới rời đi.
Chứng được đại nho, Hứa Thanh Tiêu thật sự cần phải củng cố cho chắc, đồng thời cũng có rất nhiều chuyện chờ mình đi xử lý.
Không thể cứ mãi ở đây.