Chương 63: Khởi Hành, Phủ Nam Dự (2)
“Người đọc sách chúng ta khi mới đọc quả thực sẽ thấy có chút không đúng, dù sao mọi người đều có dục vọng, khắc chế dục vọng của bản thân chính là một việc rất khó khăn, nhưng đọc thêm vài lần nữa, cẩn thận lĩnh ngộ, sẽ phát hiện sự tinh diệu trong đó.”
Quả nhiên, Trần Tinh Hà tôn sùng quyển Nhân Dục Luận này.
“Sư huynh, dục vọng là nhân tính, khắc chế dục vọng con người, có khác nào chẳng phải con người?”
Hứa Thanh Tiêu nhịn không được hỏi.
Dục vọng là nhân tính căn bản nhất, nếu khắc chế dục vọng bản thân, vậy có còn là con người hay không?
Nhưng Trần Tinh Hà lắc lắc đầu.
“Sư đệ, ngươi lý giải sai rồi, quyển Nhân Dục Luận này, không phải nói là muốn diệt sạch dục vọng của con người, căn bản của nó chính là đừng phóng thích dục vọng quá độ, thí dụ như cưới vợ sinh con là thiên lý, nhưng tam thê tứ thiếp là dục vọng con người.”
“Một ngày ba bữa là thiên lý, sơn hào hải vị là dục vọng con người.”
“Dục vọng quá lớn sẽ biến thành vô hạn, từ cổ chí kim, chiến tranh không dứt, thây chất như núi, đều là vì dục vọng của con người, nếu có thể khắc chế thì sẽ chấm dứt được nhân họa.”
Trần Tinh Hà trình bày lý lẽ của Chu Thánh.
Hứa Thanh Tiêu hiểu được lời này, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.
“Xin hỏi sư huynh, thiên lý được phân chia ra sao? Dục vọng con người được phân chia ra sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Chu Thánh đã viết trong Thiên Lý thư, nhưng trong nhà lão sư hẳn là không có Thiên Lý thư, chờ đến phủ Nam Dự, sư huynh sẽ tìm cho người.”
Trần Tinh Hà không thể hoàn toàn trả lời Hứa Thanh Tiêu vấn đề này, nhưng trong sách có ghi lại, cho nên dự tính đến phủ Nam Dự sẽ tìm cho Hứa Thanh Tiêu thư tịch liên quan để giải đáp.
“Làm phiền sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu khách khí một tiếng, đồng thời lại không nhịn được tiếp tục hỏi.
“Sư huynh, lý luận của Chu Thánh, là xu hướng chính của văn đàn hiện thời sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Đó là chuyện tất nhiên, Chu Thánh là vị thánh nhân thứ năm trong thiên hạ, văn nhân đời sau chịu ảnh hưởng của người này, xu hướng chính cũng là tất nhiên, nhưng cũng không phải chỉ có mỗi lý luận của Chu Thánh, bốn đời thánh nhân trước cùng với cận đại cũng có một vài tư tưởng khác.”
“Hơn nữa văn đàn làm gì có chuyện phân chia xu hướng chính gì đó, chỉ cần tư tưởng đúng đắn, có thể được trăm nhà bàn luận, cũng có thể lan truyền nhanh chóng, chỉ là ngôn luận của Chu Thánh cực kỳ thịnh hành ở Đại Ngụy, nửa giang sơn của triều đình này đều học ngôn luận Chu Thành.”
Trần Tinh Hà giải thích một lượt.
Hứa Thanh Tiêu xem như hiểu rõ.
Sở dĩ hắn hỏi điều này, nguyên nhân chủ yếu chính là lo lắng phát sinh vài chuyện không thoải mái.
Từ xưa đến nay văn nhân vốn khinh nhau, đặc biệt là tranh chấp giữa các đảng phái, còn có tranh chấp tư tưởng nữa, tranh chấp đảng phái còn dễ nói, thứ được tranh chấp chính là ích lợi, hơn nữa phải căn cứ đại cục để quyết định, giữa các cá nhân sẽ không trực tiếp xé rách mặt.
Hơn nữa Thánh Thượng ghét nhất là đảng phái, vì vậy cũng không dám thể hiện quá trắng trợn.
Nhưng tranh chấp tư tưởng lại không giống như thế, nếu ngươi vũ nhục tín ngưỡng của ta, ta phải tìm mọi cách diệt trừ ngươi, tay đấm chân đá là chuyện thường, đụng tới mấy tên cực đoan, cũng không phải là chuyện đùa.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu lo lắng, mình không thích ngôn luận này cho lắm, lỡ mà có nói sai lời, vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ đắc tội người ta? Thậm chí còn gặp nguy hiểm đến sinh mạng.
Vì vậy, sau khi hiểu được điều này, Hứa Thanh Tiêu âm thầm cảnh giác trong lòng, bất kể là tranh chấp tư tưởng như thế nào cũng không được tham dự vào, dù sao thế lực của người nào mạnh thì đi theo người đó, việc khác cứ cắm đầu đọc sách là được.
Trần Tinh Hà lấy sách rồi rời đi.
Một lát sau, ngoài cửa có người, là hai bộ khoái, người của Trình Lập Đông, nhưng mà lần này hai người tới đây không có kiêu ngạo ương ngạnh, mà lại có chút khách khí nói rõ mục đích đến đây.
Muốn hộ tống hai người đi phủ Nam Dự, sợ Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà trên đường gặp phải cái gì nguy hiểm.
Mọi người đều hiểu ý đồ của Trình Lập Đông, hơn nữa lý do này cũng không tiện chối từ, vì vậy cũng đành nhận lời.
Cứ như thế.
Năm ngày trôi qua trong nháy mắt.
Đã là cuối tháng.
Chuyện Hứa Thanh Tiêu muốn đi sớm hơn, Chu Lăng báo cho Trần Tinh Hà, chuyện này đối với Trần Tinh Hà cũng chả có vấn đề gì, dù sao đi sớm một chút cũng có chỗ lợi.
Từ huyện Bình An đến phủ Nam Dự, cho dù dọc theo đường đi không gặp phải chuyện gì, cũng phải đi chừng năm ngày đường.
Ngày ba mươi tháng tư.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, là do thủ hạ Trình Lập Đông chuẩn bị, việc này cũng không tệ có thể tiết kiệm một khoản lộ phí.
Ngoài sân.
Chu Lăng cùng Ngô thị giao đồ vật cho Hứa Thanh Tiêu cùng Trần Tinh Hà.
Hành lý không quá nhiều, một phần lương khô một phần xiêm y, lương khô dùng vào lúc khẩn cấp.
Chu Lăng không nhiều lời, chỉ nói mấy câu kiểu như nhớ chăm chỉ học hành.
Ngô thị thì căn dặn đủ điều, tuy thời gian ở chung không dài, nhưng phẩm hạnh Hứa Thanh Tiêu hiền lành, qua một thời gian tự nhiên sẽ có chút cảm tình, căn dặn nhiều lần cũng là lẽ đương nhiên
Đã là giờ Thìn.
Mặt trời lên đỉnh.
Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà cung kính vái lạy Chu Lăng Ngô thị một cái, rồi sau đó ngồi vào xe ngựa.
Bộ khoái thủ hạ của Trình Lập Đông, trái phải dẫn ngựa, không than một tiếng mà hộ tống hai người.
Giá!
Một tiếng quát vang lên.
Vó ngựa hất tung bụi mù.
Cát vàng bay mù mịt.
Người thấy vật, vật nhớ người, mười năm gian khổ học tập mong ngóng cao trung.
Huyện Bình An.
Giờ Tý.
Oanh.
Tiếng sấm thanh nổ vang.
Màn đêm che trời, mây đen bao phủ toàn bộ huyện Bình An.
Đây là trận mưa to đầu tiên của tháng tư, đã là giờ Tý, toàn bộ huyện Bình An vắng lặng từ lâu.
Nhưng ở bên ngoài huyện Bình An.
Trong một ngọn núi hoang.
Mưa to tầm tã, hạt mưa đập vào nhánh cây, tiếng dông tố nổ vang, khiến người ta bỗng dưng cảm thấy bất an.
Trong mưa.
Trình Lập Đông cả người ướt đẫm, trong tay hắn nắm một thanh đoản kiếm, sợi tóc dính trên khuôn mặt trắng bệch, có vẻ nghiêm túc khác thường.
Trong ánh mắt hắn không hề gợn sóng, mặc cho nước mưa đánh vào trong người.
Keng.
Oanh.
Cùng với một tiếng sấm rèn, thay vào đó còn có tiếng đao kiếm giao nhau.
Là một chiếc bóng có tốc độ rất nhanh, sống dao trắng dưới ánh chớp chiếu rọi lại ánh sáng chói mắt.
Thân ảnh của Ngô Ngôn xuất hiện, hắn nắm chặt đại đao trong tay, chém tới bằng tốc độ cực nhanh, đao ảnh trùng điệp, sát niệm xen lẫn đáng sợ.
Xoẹt.
Chỉ trong phút chốc, đoản kiếm trong tay Trình Lập Đông bay ra, va chạm cùng đại đao, phát ra âm thanh leng keng.
“Ngô Ngôn, hợp tác với phủ quân có thể bảo vệ ngươi chu toàn, tuy ngươi tu luyện dị thuật, nhưng cũng không phải hết cách giải cứu, ít nhất để ngươi nhanh chóng nhập phẩm không thành vấn đề.”
“Hợp tác, hiện tại là lối thoát duy nhất của ngươi.”