Chương 630: Thực Sự Có Người Nghĩ Hứa Thanh Tiêu Là Thiên Tài Tiên Đạo Sao? (1)
Kinh đô Đại Ngụy.
Bóng dáng hai gã đạo sĩ chậm rãi xuất hiện.
Một già một trẻ.
Lão đạo tóc bạc da mồi, nhưng thần thái tinh thần trông rất có đạo cốt tiên phong.
Mà đạo sĩ trẻ tuổi, lại có vẻ vô cùng anh tuấn, tóc búi phân nửa, hấp dẫn không ít ánh mắt.
"Tử Anh, lát nữa sắp được yết kiến Nữ đế Đại Ngụy rồi, ngươi nhớ kỹ, đối mặt với Nữ đế chớ nên làm ra vẻ trong mắt không có ai."
Lão đạo mở miệng, giọng điệu bình tĩnh nói.
"Sư phụ yên tâm, đồ nhi mặc dù có chút cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng cũng biết cư xử sao cho phải phép."
"Có điều đồ nhi cũng sẽ không nói những câu a dua nịnh hót, điểm này mong sư phụ hiểu cho."
Nam tử tên Tử Anh trả lời như thế.
Trong ánh mắt y tràn đầy ngạo ý.
Nghe nói như vậy, lão đạo không khỏi thở dài nói.
"Ngươi đó, chính là không hiểu nhân tình thế thái, trong lòng tràn đầy ngạo khí, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt."
Lão đạo nói như thế cũng không tính là trách cứ gì, chỉ là giảng đạo lý vài tiếng.
"Chỉ cần thực lực đủ, cần gì phải hiểu nhân tình thế thái."
"Sư phụ, các người già rồi."
Lộ Tử Anh lạnh nhạt nói, nghe ra trong giọng điệu tràn ngập ngạo ý.
Vừa nói xong lời này, lão đạo không khỏi khẽ thở dài.
"Ngươi đó, chỉ là chưa gặp được người có tư chất tốt hơn ngươi mà thôi."
Lão đạo nói như thế.
Mà Lộ Tử Anh nghe nói như vậy, lại không khỏi tiếp tục nói.
"Sư phụ, cũng không phải đồ nhi khoe khoang, tư chất của đồ nhi, được xưng là tiên đạo đệ nhất thiên tư, tổ sư cũng đã từng nói, ta có tư cách thành tiên."
"Thiên hạ này muốn tìm một người có thể vượt qua tư chất của đồ nhi, chỉ sợ khó, cho nên đồ nhi cũng không cần hiểu nhân tình thế thái."
"Chỉ có kẻ yếu, mới phải tốn tâm tư lấy lòng người khác."
Lộ Tử Anh vô cùng ngạo khí.
Nhưng vừa nói ra lời này, lão đạo cũng không khỏi cười khổ một tiếng, bởi vì Lộ Tử Anh nói không sai.
Lộ Tử Anh quả thật được xưng là tiên đạo đệ nhất nhân, chưa đến hai mươi bốn tuổi đã bước vào tứ phẩm Thượng Thanh cảnh, tư chất như vậy đích thật là cổ kim hiếm thấy.
Cho nên Lộ Tử Anh cũng có thể nói ra lời này.
"Đừng vui mừng quá sớm, phải biết thiên ngoại hữu thiên, sơn ngoại hữu sơn."
Lão đạo mở miệng dạy bảo thêm một câu
Mà Lộ Tử Anh không trả lời, rõ ràng y đã nghe chán loại lời này rồi.
"Đúng rồi, sư phụ, người cố ý đến kinh đô Đại Ngụy, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Lộ Tử Anh tò mò nói.
"Có hai việc, một là tìm Vân Yên một chuyến, sư phụ nàng ta bảo ta mang chút đồ cho nàng ta."
"Việc thứ hai, chính là đi gặp Tân Thánh Đại Ngụy, có một chuyện có thể cần hắn hỗ trợ."
Lão đạo trả lời, làm cho Lộ Tử Anh có chút tò mò.
"Tân Thánh Đại Ngụy? Là Hứa Thanh Tiêu mà gần đây thế nhân đang thảo luận sao? ”
Lộ Tử Anh hỏi.
"Ừm, chính là hắn."
Lão Đạo gật đầu.
"Nhờ hắn giúp đỡ? Đồ nhi từng nghe nói đến hắn, mấy ngày trước vào ngũ phẩm Đại Nho cảnh, chỉ có thể nói là cũng được, xưng là Tân Thánh Đại Ngụy thật sự có hơi khoa trương rồi. ”
Lộ Tử Anh có chút kinh ngạc, sư phụ mình đường đường là chưởng môn Thái Thượng Tiên Tông, Vô Trần đạo nhân, địa vị cực cao, không ngờ tới được lại phải tới tìm Hứa Thanh Tiêu xin hỗ trợ?
Phải biết rằng Thái Thượng Tiên Tông chính là một trong bảy đại tiên tông của Trần giới, có lịch sử kéo dài ba ngàn năm, năm đó Thái tổ Hoàng đế Đại Ngụy thành lập Đại Ngụy, đã có bóng dáng của Thái Thượng Tiên Tông rồi.
Cho nên y mới có thể kinh ngạc như thế, về phần đánh giá Hứa Thanh Tiêu, Lộ Tử Anh cũng không phải xem thường gì, mà là cảm thấy Hứa Thanh Tiêu hơi bị phóng đại một chút.
Điều này là rất bình thường, thiên tài là không phục lẫn nhau, đặc biệt là một nhóm các thiên tài hàng đầu.
"Haizz, lúc trước kêu ngươi đọc nhiều sách, ngươi lại không đọc, nhất định muốn đi chăn trâu, Nho đạo và tiên đạo hoàn toàn là hệ thống khác nhau."
"Ngũ phẩm đại nho còn khó hơn so với tiên đạo tứ phẩm, nhất là Hứa Thanh Tiêu người này nhập học chưa qua nửa năm mà thôi."
"Tử Anh, ngươi mất bao lâu để lên tứ phẩm Thượng Thanh?"
Vô Trần đạo nhân muốn mượn danh Hứa Thanh Tiêu để áp chế đồ nhi mình, muốn y đừng ngạo nghễ như vậy nữa.
Nhưng mà Lộ Tử Anh cũng không quan tâm, mà vẫn ngạo nghễ nói.
"Mười năm."
"Nhưng năm năm trước là tố cốt."
Lộ Tử Anh trả lời, có điều bổ sung thêm một câu, mình năm năm trước đang tố cốt, nếu không, năm năm là đủ rồi.
"Đúng vậy, ngươi năm năm tu luyện tiên đạo, không qua được tứ phẩm."
"Hắn nửa năm tu hành Nho đạo, cũng đã ngũ phẩm đại nho rồi, giữa các ngươi chênh lệch bao nhiêu?"
Vô Trần đạo nhân hỏi ngược lại.
"Tứ phẩm chính là tứ phẩm, ngũ phẩm chính là ngũ phẩm, làm sao có cái gì khó hơn, hơn nữa, nếu để cho ta đi tu hành Nho đạo, có thể ta sẽ không kém hắn."
"Nhưng để cho hắn tu hành tiên đạo, hắn có thể năm năm tứ phẩm sao?"
Lộ Tử Anh nói như thế.
Điều này rõ ràng là đang cố chấp.
"Vậy cũng không nhất định, người tu tiên chúng ta, coi trọng nhất chính là tư chất, hắn tu nho đạo nửa năm ngũ phẩm, nói không chừng thật đúng là có thiên phú tu tiên."
Vô Trần đạo nhân nói như thế, thế nhưng ông ta liền thấy Lộ Tử Anh vẫn là có chút không phục, lập tức lên tiếng, cắt đứt lời nói của đối phương.
"Haizz, bỏ đi, không nói với ngươi nữa, nói tóm lại, thu liễm chút ngạo khí lại, ở trên núi ngươi ngạo nghễ như thế nào cũng được, xuống núi nên khiêm tốn một chút."
Vô Trần đạo nhân không có gì để nói, đồ nhi của mình ngạo nghễ như vậy, có tốt có xấu, người trẻ tuổi ngạo khí một chút rất bình thường, chỉ cần không phải cuồng vọng là được.
Lộ Tử Anh không nói thêm gì nữa, trên thực tế hắn đối với Hứa Thanh Tiêu không có ác cảm gì, chỉ là thuần túy tranh cường hiếu thắng.
Dù sao ai không hy vọng mình là thiên hạ đệ nhất?
Cứ như thế, bóng dáng hai người đi về phía kinh đô Đại Ngụy.
Mà trong lúc này.
Kinh đô Đại Ngụy.
Học đường Thủ Nhân.
Ầm ầm ầm!
Càng nhiều tiếng ầm ầm nữa vang lên.
Cả học đường Thủ Nhân đều cảm thấy lạ, trong phòng Hứa Thanh Tiêu thỉnh thoảng truyền đến tiếng động, nếu như không phải Hứa Thanh Tiêu trước đó dặn dò không cho người vào thì họ đã đi mở cửa phòng xem Hứa Thanh Tiêu đang làm gì rồi.
"Sư huynh, tiên sinh đây là bị làm sao vậy?"
Học đường Thủ Nhân lúc này đã không còn chỉ có một người một mình cô đơn nữa rồi, từ khi Hứa Thanh Tiêu có được tư cách tân thánh, quả thực đã hấp dẫn không ít người đọc sách đến đây theo học.
Không có thất phẩm minh ý, chỉ có năm người đạt được Tu Thân cảnh, hơn ba mươi người khai khiếu, mấy trăm người dưỡng khí, còn có rất nhiều người đọc sách chưa nhập phẩm, có điều không có người đọc sách nhập phẩm, Hứa Thanh Tiêu có một điều kiện.
Chính là cần phải hiểu rõ Tâm học, mỗi ngày có thể đến nghe Lý Thủ Minh giảng bài, sau đó để Lý Thủ Minh kiểm tra, nếu trả lời được thì có thể vào trong, nếu không trả lời được thì thôi.
Làm như thế là để ngăn chặn một số người đọc sách muốn móc nối quan hệ, không phải thực sự muốn đến học hỏi.
Hứa Thanh Tiêu bây giờ cần tinh anh, chứ không phải cần nhân số, về chất mà không phải lượng.