Người Chơi Hung Mãnh

Chương 633: Thực Sự Có Người Nghĩ Hứa Thanh Tiêu Là Thiên Tài Tiên Đạo Sao? (4)

Chương 633: Thực Sự Có Người Nghĩ Hứa Thanh Tiêu Là Thiên Tài Tiên Đạo Sao? (4)

Hứa Thanh Tiêu khiêm tốn lễ phép, Vô Trần đạo nhân cười cười gật đầu, lấy ra một ngọc bội trong suốt màu trắng nói:
“Đã từng nghe qua tên tuổi của Hứa Thủ Nhân, hôm nay gặp nhau rồi, tiểu hữu đúng là có tư thái thánh nhân.”
“Vật này chính là pháp khí mà bần đạo luyện chế, chỉ cần bóp nát là có thể ngăn cản đòn công kích của bất kỳ tu sĩ dưới tam phẩm nào, coi như là lễ vật trưởng bối như ta tặng, mong Hứa tiểu hữu đừng ghét bỏ.”
Vô Trần đạo nhân nói vậy, đồng thời đưa pháp khí cho Hứa Thanh Tiêu.
“Tiền bối quá khen rồi, vãn bối đa tạ tiền bối.”
Vô công bất thụ lộc, Hứa Thanh Tiêu hiểu đạo lý này nhưng đưa tay không đánh người mặt cười, hơn nữa thứ này cũng có tác dụng đối với mình, theo thực lực ngày càng tăng lên, Hứa Thanh Tiêu lại càng hiểu rõ võ giả cảnh giới cao mạnh mẽ ra bao nhiêu.
Thứ bảo mệnh như thế này thì càng nhiều càng tốt, cho nên Hứa Thanh Tiêu cũng không từ chối.
Mà đúng lúc này, giọng của Nữ đế vang lên.
“Hứa ái khanh, lần này Vô Trần đạo nhân đến kinh đô để làm một chuyện, ông muốn mời ngươi viết một bài văn chương trấn tà, trấn áp một vài tà gian.”
“Không biết Hứa ái khanh có thể giúp đỡ hay không.”
Nữ đế lên tiếng nói ra nguyên nhân mà Vô Trần đạo nhân đến tìm mình.
“Văn chương trấn tà?”
Lần này đến phiên Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên, viết văn chương trấn tà?
Hắn thật sự không ngờ đường đường là tông chủ của Thái Thượng tiên tông mà lại đi tìm hắn nhờ viết văn chương trấn tà?
“Hứa tiểu hữu, chuyện cụ thể rất khó giải thích, đơn giản mà nói chúng ta đã phát hiện ra một ma quật, rất có thể sẽ bộc phát ra họa yêu ma.”
“Vì để phòng ngừa phong ấn trấn áp ma quật bị lơi lỏng nên bọn ta mới chuẩn bị một ít linh vật để phong ấn, nhưng bây giờ vẫn còn thiếu văn chương trấn tà, Hứa tiểu hữu là vạn cố đại tài, bây giờ đã thăng lên thành đại nho, cho nên ta muốn nhờ tiểu hữu viết một bài văn chương trấn tà.”
“Mong Hứa tiểu hữu niệm tình thiên hạ thương sinh, ra tay tương trợ.”
Lời này của Vô Trần đạo nhân không phải giả, mục đích chủ yếu lần này ông ta đến kinh đô chính là chuyện này, đương nhiên tìm Hứa Thanh Tiêu là thuận lợi nhất.
“Vô Trần tiền bối, Hứa mỗ học thức nông cạn, không phải là không muốn giúp đỡ mà là văn cung Đại Ngụy cũng có thiên địa đại nho, chuyện như vậy lại nhờ Hứa mỗ làm, điều này...”
Lúc này Hứa Thanh Tiêu thật sự không khiêm tốn, cứu vớt thiên hạ thương sinh đó.
Đại ca, ngươi bảo ta giả vờ làm thơ thì còn được, ngươi bảo ta làm cái này?
Ta không làm được đâu.
“Hứa tiểu hữu, thật ra thì bọn ta đã từng tìm thiên địa đại nho rồi, Hứa tiểu hữu cũng có thể thử một lần, nếu như viết hay thì quá tốt rồi, viết không hay thì cũng không có gì, coi như là làm bài thơ vậy thôi.”
Vô Trần đạo nhân khẽ cười nói.
Tìm Hứa Thanh Tiêu chỉ là do thuận tiện mà thôi, dù sao tốt xấu gì cũng là một vị đại nho, mà ma quật kia lại cực kỳ đáng sợ, ông ta nghi ngờ chính là thượng cổ ma quật, đừng nói là thiên địa đại nho, thậm chí ông ta cũng đã liên lạc với thánh nhân còn sống đương thời nhờ ra tay.
Nhưng thứ như văn chương trấn tà này càng nhiều thì càng tốt, ẩn chứa nho đạo chi lực, có thần hiệu, cho dù chỉ nhiều hơn một chút uy lực cũng được, ít nhất có thể bảo đảm hơn một chút.
“Nhất định phải viết một bài văn chương sao? Đổi sang cái khác không được sao?”
Hứa Thanh Tiêu do dự một hồi sau đó đưa ra câu trả lời.
“Có thể, chỉ cần là văn tự là được, làm phiền Hứa tiểu hữu, nếu như thật sự có thể phong ấn được đại ma thì đây chính là công đức vô lượng.”
Vô Trần đạo nhân nói vậy.
Mà Lộ Tử Anh đang đứng ở một bên thì lại không cho là đúng, bởi vì y biết được vài thứ, cũng không phải là y khinh thường mà là chuyện này có mối liên hệ quá lớn, sư phụ y chỉ thuận miệng gọi Hứa Thanh Tiêu mà thôi.
“Vậy thì được, chẳng qua phải mất khoảng bao lâu?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Nếu như phải viết văn chương trấn tà thì Hứa Thanh Tiêu thật đúng là không nghĩ ra gì cả, hắn viết An quốc sách gì đó chính là dựa vào lý luận từ kinh tế hiện đại, nếu như để cho hắn viết văn chương trấn tà, xin lỗi, trình độ không đủ.
Nếu như có thể viết cái gì khác thì còn có thể suy nghĩ, nhưng cũng đòi hỏi thời gian, nếu ba năm ngày thì cũng không thể viết nổi.
“Thời gian vẫn còn kịp, bọn ta đã dùng bảo khí trấn áp, trong vòng ba đến năm năm sẽ không xảy ra vấn đề gì, hơn nữa tiểu hữu cũng không cần quá gấp gáp, chỉ sợ nóng vội thì sẽ loạn, trong vòng ba năm, chậm hơn mà nói thì trong vòng năm năm là được.”
“Nếu như thật sự viết không được thì cũng sẽ không trách tội tiểu hữu.”
Vô Trần đạo nhân trả lời như vậy khiến Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Ba năm năm năm à, vậy thì không có việc gì, lúc rảnh rỗi có thể ngẫm lại rồi lại viết, nếu nói ba đến năm tháng thì Hứa Thanh Tiêu sẽ cảm thấy có hơi khó giải quyết.
Ba đến năm năm thì cũng không thành vấn đề, thời gian còn dài, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
“Được rồi, vậy Hứa mỗ sẽ đồng ý, nho giả vì thiên hạ thương sinh, đây cũng là trách nhiệm của nho giả.
Hứa Thanh Tiêu cho câu trả lời khẳng định.
“Vậy thì đa tạ tiểu hữu.”
Cũng vào lúc Hứa Thanh Tiêu đang miên mang suy nghĩ, Vô Trần đạo nhân mở miệng nói vậy, nhưng ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
“Vô Trần đạo nhân, nếu như không phiền, ta có một chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ một chút.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
“Ồ? Tiểu hữu có chuyện gì sao?”
Vô Trần đạo nhân hỏi.
“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là Hứa mỗ cảm thấy vô cùng hứng thú đối với tiên đạo, nhưng chỉ đọc qua trong sách, vẫn có chút tối nghĩa khó hiểu, cho nên không biết Vô Trần đạo nhân có thể giảng giải cho ta một vài chuyện về tiên đạo hay không.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra suy nghĩ của mình, không phải hắn muốn tu tiên mà chỉ có chút hứng thú với tiên đạo mà thôi.
Cũng giống như loại đồ vật bùa cầu mưa này vậy, có thể tiến hành điều chỉnh thay đổi hay không, làm cho bùa cầu mua được sản xuất hàng loạt, không nói đến sản xuất hàng loạt thì ít ra cũng đừng quá quý giá như vậy, cam đoan mỗi một phủ ở Đại Ngụy đều sẽ có thể lưu trữ mấy chục tấm.
Lỡ như thật sự gặp phải hạn hán thì bốp một cái, ném một tám bùa cầu mưa ra là có thể giải quyết được một ít phiền toái, đối với sự phát triển của quốc gia mà nói chính là chuyện tốt.
Chỉ là câu này vừa dứt, Vô Trần đạo nhân khẽ nhíu mày.
“Nếu như tiền bối bận rộn thì thôi vậy, vãn bối sẽ tự mình học lấy.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất