Người Chơi Hung Mãnh

Chương 635: Thực Sự Có Người Nghĩ Hứa Thanh Tiêu Là Thiên Tài Tiên Đạo Sao? (6)

Chương 635: Thực Sự Có Người Nghĩ Hứa Thanh Tiêu Là Thiên Tài Tiên Đạo Sao? (6)

“Bệ hạ, năm mươi vạn đại quân không có tác dụng gì mấy, ít nhất cũng phải mời được một vị nhất phẩm.”
“Mong bệ hạ niệm tình thiên hạ thương sinh.”
Trong giọng nói Vô Trần đạo nhân mang theo chút khẩn cầu.
“Vô Trần đạo trưởng, tim của trẫm đâu phải làm bằng sắt đá, trẫm có nỗi khổ tâm của trẫm, chẳng qua trẫm có thể phái năm vị đại nho tọa trấn giúp ngươi, thế nào hả?”
Nữ đế lên tiếng. Võ giả nhất phẩm thì không được, nhưng đại nho thì có thể.
“Ồ, đa tạ bệ hạ.”
“Nếu đã như vậy, lão đạo xin cáo lui trước.”
Vô Trần đạo nhân nhìn ra được nữ đế đã quyết tâm không đồng ý, cho nên thở dài cáo lui.
“Đạo trưởng đi thong thả.”
Nữ đế không có ý định đưa tiễn, chỉ đơn giản nói một câu.
Vô Trần đạo nhân nhanh chóng rời đi, mà trong ánh mắt Nữ đế cũng tràn ngập sự khác thường.
Nàng đang nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Cứ như vậy.
Một canh giờ sau.
Kinh đô Đại Ngụy, có một nam một nữ đang đi dạo trên đường phố, người nam đi phía trước, người nữ đi phía sau.
Nam tử anh tuấn bất phàm, là Lộ Tử Anh.
Nữ tử đeo mạng che mặt, tuy không nhìn thấy rõ được dung mạo nhưng thông qua dáng người và chút tưởng tượng thì cũng có thể biết nhan sắc của cô gái này tuyệt đối không tầm thường, đó là Thủy Vân Yên.
“Sư muội, ta và muội đã lâu không gặp, muội đã không chiêu đãi sư huynh cho thật tốt thì thôi, sao lại cứ nằng nặc kéo ta đi học đường Thủ Nhân vậy, tại sao phải như vậy?”
Lộ Tử Anh đúng là có hơi buồn bực.
Hắn không biết nên nói sư muội mình thế nào đây nữa, tính cách đã kỳ lạ thì thôi đi, một năm không gặp, vốn nghĩ là có thể ôn lại chuyện cũ, kể lại những chuyện đã xảy ra trong sư môn cho sư muội nghe.
Nhưng không ngờ tới sau khi sư muội y biết được những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì nhất quyết phải kéo y đi đến học đường Thủ Nhân dạy tiên đạo cho Hứa Thanh Tiêu.
Điều này làm cho y hơi buồn bực.
Rốt cuộc tên Hứa Thanh Tiêu này có sức hút gì chứ? Sư muội y được xưng tụng là đệ nhất lãnh diễm tiên tử, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Sau một khắc, một tờ giấy đã xuất hiện trong tay hắn, là do sư muội viết xong rồi ném tới.
“Nghiêm túc dạy hắn.”
Bốn chữ này làm cho Lộ Tử Anh có hơi bực bội.
Mà suy nghĩ của Thủy Vân Yên thì lại rất đơn giản, nàng vẫn còn rất tò mò sư phụ của Hứa Thanh Tiêu có được cứu ra hay chưa nhưng lại không dám hỏi, hôm nay biết được vị sư huynh này của mình đã từng gặp Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa sư thúc của mình lại còn bảo Lộ Tử Anh dạy Hứa Thanh Tiêu tiên đạo.
Cho nên Thủy Vân Yên mới buộc sư huynh mình đi tìm Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu muốn học tiên đạo có lẽ còn có mục đích khác, Thủy Vân Yên không quản được nhưng giúp người thì giúp cho trót, Thủy Vân Yên vẫn hy vọng có thể cứu được sư phụ của Hứa Thanh Tiêu ra.
Cứ như vậy, hai người đi đến học đường Thủ Nhân.
Trong tay Lộ Tử Anh lại xuất hiện thêm một tờ giấy.
“Ta đi trước, sư huynh cố dạy Hứa Thanh Tiêu cho tốt, nếu không ta sẽ nói lại với sư thúc.”
Ngay sau đó, Thủy Vân Yên biến mất ngay tại chỗ. Nàng không thích tiếp xúc với người lạ, ngày đó đi đến Ly Dương cung đã là dùng hết dũng khí rồi.
Giao tài liệu cho Trần Tinh Hà xong nàng đã khó chịu cả ngày, huống chi nói đến chuyện đi vào học đường Thủ Nhân.
Nhìn dòng chữ của Thủy Vân Yên.
Lộ Tử Anh có hơi tức giận.
Dạy à!
Dạy con khỉ!
Ta tức chết mất, rốt cuộc thì Hứa Thanh Tiêu này có điểm gì tốt chứ?
Thật sự cho rằng thiên phú về nho đạo của hắn cao thì tiên đạo cũng cao à?
Được rồi, các người bảo ta dạy đúng không? Vậy ta sẽ dạy, dạy cho hắn thứ khó nhất, xem cuối cùng hắn có thể tu tiên được không.
Thật sự là, nhất định cứ phải lãng phí thời gian của ta mà. Thời gian của Lộ mỗ ta đây chẳng lẽ không quý sao?
Lộ Tử Anh thật sự hết tâm trạng để nói nữa rồi.
Nghĩ đến đây, y đi thẳng vào học đường Thủ Nhân.
Dạy thì dạy, đơn giản chỉ là lãng phí chút thời gian mà thôi.
Không phải sao?
Chắc không có ai cảm thấy Hứa Thanh Tiêu vừa là thiên tài nho đạo vừa là thiên tài tiên đạo đó chứ?
Cho dù có là thiên tài thì thế nào?
Lùi lại một bước mà nói.
Có mạnh được bằng Lộ Tử Anh ta không?
Có đấu lại Lộ Tử Anh ta không?
Trời không sinh Lộ Tử Anh ta, tiên đạo vạn cổ như đêm dài, nghe qua câu này chưa?
Hứa Thanh Tiêu? Không phải chỉ là biết chút Nho thuật thôi sao?
Nếu như y tu luyện nho thuật, sao lại kém hắn được?
Hừ!
Ngay sau đó, Lộ Tử Anh đi vào học đường Thủ Nhân.
Ngay lúc này, Hứa Thanh Tiêu đang nghiên cứu Trắc Linh Phù trong tay, bên trên lá bùa này vẽ một vài văn tự kỳ quái, cộng thêm một ít hoa văn nhìn qua cũng thấy rất quái lạ.
Như những lời lúc trước đã nói, Hứa Thanh Tiêu ngay từ đầu đã không hứng thú gì đến Tiên Đạo rồi.
Võ Đạo đã tàn đến thế kia rồi, còn mong đợi gì vào Tiên Đạo nữa?
Nhưng đấy là không có hứng với Tiên Đạo, là không thích tu Tiên Đạo, nhưng mấy cái thuật phù lục các thứ, Hứa Thanh Tiêu lại thấy rất là hứng thú đó nha.
"Sao chỉ dùng một tờ giấy thì cầu mưa được? Ở trong này rốt cuộc có bí mật gì? Nguyên lý hoạt động như thế nào?"
"Dựa theo định luật bảo toàn năng lượng thì ở cái thế giới này không thể tạo ra được mấy thứ này!"
"Có làm trái định luật bảo toàn năng lượng đi nữa, tại sao có bùa là bùa cầu mưa, có bùa lại là bùa trắc linh? Tiên Đạo này đúng là vô cùng huyền ảo mà."
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu ngẫm nghĩ, hắn không dùng nốt tấm trắc linh phù này, mà đang nghĩ mãi một chuyện.
Cái lá bùa này thế nào có thể phát huy được tác dụng, và phân loại ra sao? Dựa vào đâu thì đây là bùa để kiểm tra tư chất, và nhờ vào đâu bùa đấy lại thành bùa cầu mưa, phân loại ở điểm nào?
Nhờ chữ viết ở trên, hay hoa văn vẽ ở lá bùa, hoặc là nhờ linh khí?
Những cái đó đều là câu hỏi mà Hứa Thanh Tiêu muốn nghiên cứu, nguyên nhân không phải do hắn vô công rồi nghề, mà hắn đang muốn thông qua cách làm của Tiên Đạo để làm ra phân bón hoá học.
Đúng, phân bón hoá học.
Muốn thông qua cách bình thường để chế ra phân bón hoá học thì gần như không thể, vì bây giờ Đại Nguỵ vẫn đang trong giai đoạn nông nghiệp, ngay cả bản thân hắn cũng không rành công nghiệp, lại muốn đưa Đại Nguỵ bước lên con đường cách mạng hóa công nghiệp, Hứa Thanh Tiêu chỉ đành bó tay.
Chủ yếu là do thiếu kiến thức, mấy thứ thơ thẩn văn chương học thuộc từ bé đến lớn rồi, cho dù có quên thì chờ mở mang đầu óc khắc nhớ kỹ thôi.
Nhưng một vài thứ lại, ví dụ như tạo ra "điện", ngay từ căn bản, Hứa Thanh Tiêu đã không hiểu rồi, học sinh chuyên văn bày tỏ thứ này nặng đô quá.
Cho nên nhắc đến cái khái niệm phân bón hoá học, Hứa Thanh Tiêu dành đặt hết hy vọng lên Tiên Đạo, nếu như Tiên Đạo không làm ra được, vậy thì ném luôn suy nghĩ đó đi cho đỡ chật óc.
Dù sao cũng không có kỹ thuật để làm ra thứ đó.
Nhưng nghiên cứu hẳn nửa canh giờ, Hứa Thanh Tiêu vẫn mù tịt.
Hứa Thanh Tiêu dứt khoát gạt Trắc linh phù sang một bên, tính đợi đến lúc rảnh thì nghiên cứu tiếp, bây giờ chuyện công trình guồng nước cũng đã đến giai đoạn cuối cùng rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất