Chương 648: Lục Bộ Tranh Nhau, Văn Báo Đại Nguỵ Ra Lò, Bán Báo! (2)
Công bộ thượng thư Lý Ngạn Long nói càng không có sai, công trình guồng nước sắp khởi công rồi, hiện nguyên vật liệu ở các nơi đã chuẩn bị xong, đợi đến lúc đó có cần sức lao động không? Có muốn thuê người làm không?
Có phải tiêu một đống tiền lớn không?
Ý của Binh bộ thượng thư càng đơn giản, chuyện hội thơ Thái Bình, lại thêm quà đáp lễ cho các dị quốc, cộng với cả con của các Phiên Vương, bây giờ các quốc gia dị tốc đều có chút khó chịu.
Đoán rằng sắp muốn gây chút chuyện đến, cho nên nhất định phải để một khoản tiền, nhỡ đâu đánh trận thật, nói thế nào?
Mặc dù khả năng không lớn, nhưng nhỡ đâu thì sao? Ngươi dám đánh cược không?
Mà Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn ý càng dễ hiểu, vương triều Đại Nguỵ khổ sở lắm mới có tý tiền, mấy người các ông hết muốn cái này rồi muốn cái nọ, phát triển cũng muốn hả? Xây dựng cũng muốn à?
Cho rằng tiền này gió thổi đến hử? Một hơi tiêu hết sạch, quay đầu lại sống những ngày nghèo đến không một cắc dính túi?
Không thể không nói, mặc dù Cố thượng thư có chút keo kiệt, nhưng nói thật lời này cũng rất đúng, nghèo thành giàu dễ, nhưng từ giàu thành nghèo thì khó.
Điều này thật sự có đạo lý.
Thượng thư của năm bộ nói không có chút vấn đề nào hết, trong nháy mắt, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Lễ bộ thượng thư Vương Tân Chí.
"Vương thượng thư, ngài tính lừa tiền như thế nào?"
"Á, không, nói nhầm, ngài muốn dùng tiền làm gì?"
Hứa Thanh Tiêu suýt nữa không cẩn thận nói nhầm.
Nháy mắt, Vương Tân Chí sững sờ.
Tên ma lanh này, cái gì gọi là lừa tiền cơ chứ? Ta đường đường là Lễ bộ thượng thư còn phải lừa tiền nữa ư?
"Lão phu đến tham gia thương nghị của sáu bộ, từ khi nào lão phu đến đây xin tiền? Thủ Nhân, có phải ngươi xem thường người khác quá rồi không?"
Vương Chí Tân có chút tức giận nói.
"Thế cho ngài ngài có lấy không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Lấy!"
Vương Chí Tân trả lời thẳng thắn, ngu sao không lấy, ông có ngu đâu.
Lời này nói xong, cả đám người không khỏi ngỡ ngàng, lão Vương Tân Chí này đúng là già mà mất liêm sỉ.
"Thủ Nhân, không phải lão phu keo kiệt, mà tự ngươi ngẫm lại xem, Binh bộ há miệng ra là đòi tù tì mấy triệu bạc, Lại bộ càng thẳng thắn hơn, mười mấy triệu bạc, Hình bộ và Công bộ cũng xúm lại chung vui nữa."
"Phát như nào? Tiêu như này, một năm chưa đến nửa năm đã tiêu hết sạch, đến lúc đó Đại Nguỵ phải làm sao giờ?"
"Đừng có thấy đang có tiền, nhưng trên thực tế thì Đại Nguỵ vẫn nghèo rách ra, mấy lão vô học này nữa, như một đám sói ấy, hau háu nhìn vào chút bạc của chúng ta."
"Ngươi tuyệt đối không thể bị mấy lão ta dụ dỗ được."
Cố Ngôn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu nói.
Lời này thốt ra, mọi người nhất thời tức điên.
"Lão ngu học kia, ý của lão là có ý gì? Gì mà bảo chúng ta là sói? Hau háu thèm muốn chút tiền này của lão?"
"Đây là tiền quốc khố của Đại Nguỵ, liên quan gì đến lão?"
"Đúng, đúng thế, đây là tiền của Đại Nguỵ, không phải tiền của lão."
"Nói rất đúng, có phải tiền ông đâu."
Các thượng thư bất mãn nói.
"Được rồi, được rồi!"
"Chư vị thượng thư."
"Có thể lắng nghe lời này của Hứa mỗ không?"
Hứa Thanh Tiêu khuyên đám người này đừng cãi nhau nữa, mấy người đứng đầu quốc gia vì tiền mà cãi nhau là chuyện không đáng có nhất.
Lời hắn vang lên, mọi người đều im lặng.
"Thủ Nhân à, ngươi nói đi, lão phu nghe ngươi, tiền này bất luận ra sao đều do ngươi kiếm được, không liên quan gì đến bọn ta, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, cũng không tranh nhau!"
Trần Chính Nho ngay lập tức để Hứa Thanh Tiêu làm chủ.
"Đúng, Thủ Nhân, tiền này là do ngươi kiếm được, ngươi nói cái gì thì chúng ta cũng sẽ ủng hộ.”
"Ta cũng ủng hộ."
"Ta đồng ý."
Chúng thượng thư nghĩ biết bào tiền từ trên người Cố Ngôn sẽ rất khó, cho nên để Hứa Thanh Tiêu làm chủ, dù sao thì Hứa Thanh Tiêu ít nhiều cũng biết chăm sóc bọn họ.
Không ki bo kẹt xỉn như Cố Ngôn.
Cố Ngôn cũng theo đó lên tiếng.
"Thủ Nhân, nếu là ngươi làm chủ, thì ta đây cũng đồng ý, nhưng mà nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Năm vị thượng thư đều nói thế, Cố Ngôn cũng chỉ đành để Hứa Thanh Tiêu làm chủ.
Dù sao nói thế nào thì nói bọn họ cũng không nói sai, tiền này đúng là Hứa Thanh Tiêu kiếm được thật, cho nên Hứa Thanh Tiêu có tư cách nói chuyện.
Nhưng ông sợ Hứa Thanh Tiêu lên phải thuyền giặc.
Cố Ngôn đã mở miệng, Hứa Thanh Tiêu ngay đó lên tiếng.
"Được!"
"Được chư vị đại nhân gửi gắm, vậy chuyện này, Hứa mỗ có chủ ý như vầy."
Mọi người đều tò mò, không biết Hứa Thanh Tiêu muốn nói cái gì.
"Một khi Hứa mỗ nói chủ ý ra, thì không thể đổi ý, không đến lúc đó thì sẽ có người thấy bị thua thiệt, bị người khác chiếm mất quyền lợi."
"Tất nhiên, Hứa mỗ sẽ đưa ra lý do thỏa đáng."
Hứa Thanh Tiêu nói suy nghĩ của mình ra.
Mình thì quyết định rồi, nhưng vấn đề là mọi người phải nghe mình, nếu không nghe mình nói, thế thì công cốc.
Nói rồi khác gì không nói?
Nghe xong lời ra, Lục bộ thượng thư đồng loạt chìm vào trầm tư.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trần Chính Nho đã có câu trả lời.
"Được! Thủ nhân, ngươi nói gì thì lão phu nghe có đó."
Theo lời Trần Chính Nho, mấy thượng thư còn lại cũng không dài dòng nữa.
"Thủ nhân, lão phu tin ngươi, ngươi cứ nói."
Lục bộ thượng thư đồng ý giống nhau.
Nhận được câu trả lời, Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
"Đã như thế, vậy Hứa mỗ to gan trước mặt chư vị đại nhân nói lên mấy câu."
"Đầu tiên, tiền sinh lời, nên tiêu, đây là chuyện Hứa mỗ cho rằng luôn đúng."
Hứa Thanh Tiêu nói, sắc mặt thượng thư của năm bộ lập tức lộ nét mừng, nhưng mặt Cố Ngôn cũng không lộ vẻ khó coi, mà tiếp tục nghe xem Hứa Thanh Tiêu muốn nói thêm cái gì.
"Nhưng tiêu tiền ra sao thì đấy cũng là một câu hỏi."
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.
"Hạ quan cho rằng, việc khẩn cấp chính là công trình guồng nước, dù sao guồng nước lợi quốc lợi dân, đối với Đại Nguỵ mà nói, càng hoàn thành sớm càng phát triển nhanh hơn một chút."
"Vì thế Hứa mỗ tính dùng hai phần quốc khố chuẩn bị cấp cho Công bộ, bồi dưỡng thợ thủ công, phát toàn lực xây dựng guồng nước, trong đó một nửa tiền là khai khẩn ruộng hoang, mua hạt giống, cày cuốc phát cho lưu dân bách tính."
"Muốn để sản lượng lương thực của Đại Nguỵ thật sự là tăng lên gấp hai, gấp ba, thậm chí nhiều hơn thì phải dùng đến đất hoang, đồng thời phải có sự giám sát xử lý của Hộ bộ, xin bệ hạ hạ chỉ, ruộng hoang người nào nông canh được, thì thuộc về chính người nông canh đó."
"Quan phủ miễn phí cung cấp tất cả dụng cụ, đồng thời trong vòng năm năm không được thu thuế, có điều vì tránh chuyện thương nhân vơ vét của cải, ở đó chỉ được cầm quyền ruộng hoang trong vòng sáu mươi năm, nếu đời sau muốn tiếp tục trồng trọt, cần phải nộp một khoản tiền, coi như phí gia hạn.
"Mà ruộng hoang không được chuyển nhượng mua bán, đây là thiết luật, đánh thật mạnh vào thương nhân vơ vét tài sản."
"Còn nữa, Lý thượng thư, hễ là tham gia chuyện xây dựng guồng nước, có thể ưu tiên chọn ruộng hoang, cùng đó một khoản phụ cấp nhất định, nếu như người dân có ruộng, hỗ trợ việc làm guồng nước, cũng có thể chọn một mảnh ruộng hoang."
"Chư vị đại nhân cảm thấy thế nào?"