Chương 678: Văn Cung Đại Loạn, Dân Ý Tán Loạn, Học Sinh Hủy Ý, Đại Nho Thất Sắc (2)
Dân chúng đọc đến đây thì khuôn mặt ai nấy đều mặt đỏ đến mang tai vì quá kích động.
Hứa Thanh Tiêu mắng thế này quá đẹp rồi.
Tóc trắng oai hùng, già mà không chết!
Câu này nói đúng ghê á.
Nhưng điều mà bọn họ không biết chính là bản Đại Ngụy văn báo này không khác gì một viên thiên thạch vũ trụ rơi xuống biển vậy.
Hàng ngàn tầng sóng đang dần dâng lên.
Giữa đám người là Tống Minh, một người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy, cũng chính là tài tử nổi danh một quận của Giang Nam.
Mười tuổi làm thơ, mười lăm tuổi viết văn, không tính là thần đồng nhưng cũng coi như là một tài tử tài hoa không tệ.
Hắn ta có khát vọng vĩ đại, có suy nghĩ và chí hướng vĩ đại, hy vọng dựa vào sức mạnh của bản thân mà quét sạch sự suy tàn của Đại Ngụy.
Hy vọng một ngày nào đó, ánh sáng của hắn ta cũng giống như sao trời, nở rộ tỏa ra cho đến khi biến mất.
Cho nên mục tiêu của hắn chính là Văn cung Đại Ngụy, hắn ta hy vọng mình có thể đi vào được Văn cung, có thể cống hiến cho đất nước, có thể làm việc vì thiên hạ thương sinh.
Vậy cho nên hắn ta dốc hết toàn lực, rốt cuộc thì vào lúc hai mươi tuổi, hắn ta cũng vào được Văn cung Đại Ngụy.
Ban đầu hắn ý cho rằng sau khi mình vào Văn cung Đại Ngụy rồi, sau khi được trọng dụng thì sẽ đưa ra rất nhiều kiến nghị, sẽ được Văn cung Đại Ngụy ủng hộ.
Nhưng hắn ta chưa bao giờ ngờ đến, sau khi vào Văn cung Đại Ngụy rồi mới phát hiện nơi này cực kỳ tàn khốc, tàn khốc đến nỗi làm cho hắn ta sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Ở đây, thân phận và địa vị quá quan trọng, phẩm giai của ngươi chẳng được xem là gì cả, tất cả đều phải xem tuổi tác. Bây giờ hắn ta đã hai mươi lăm tuổi, năm hai mươi tuổi kia, hắn ta cũng là một người đọc sách thất phẩm minh ý.
Sau khi hai mươi lăm tuổi, hắn ta vẫn là một người đọc sách thất phẩm minh ý như cũ!
Năm năm.
Ròng rã năm năm, hắn ta ở Văn cung Đại Ngụy làm chân sai vặt, đi nghe ngóng tin tức hoặc là thỉnh thoảng sẽ đi lau dọn phòng ốc của mấy vị đại nho.
Chỉ thế thôi!
Chỉ có thế thôi!
Năm năm qua, hàng đêm hắn ta đều khó có thể chìm vào giấc ngủ, mỗi ngày hắn ta đều đang suy nghĩ về cuộc đời của mình, tương lai của mình cuối cùng là gì đây?
Hắn ta phải chịu đựng, bởi vì có rất nhiều người đang chịu đựng như hắn ta, đều là một vài thanh niên có chí, ban đầu khi vào đây ai cũng có chí hướng cao xa, ai cũng muốn làm chuyện lớn.
Nhưng bọn họ làm được gì nào?
Làm rồi.
Trong gian phòng của mỗi người bọn họ đều có một đống sách luận thật dày, có sách viết về phương pháp làm cho việc sản xuất của quốc gia phát triển, có sách luận về hoàn thiện các loại hình phạt, cũng có sách luận Binh bộ.
Thế nhưng, những vật này của bọn họ đều không được trình lên, bởi vì các vị Đại nho kia còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Cho dù coi như là có nhìn thật thì chẳng qua cũng sẽ chỉ nói một câu sai lầm chồng chất rồi đuổi bọn họ trở về.
Trong lúc nhất thời, bọn họ yên lặng, trong phút chốc, bọn họ chẳng biết mình nên nói điều gì.
Cứ như vậy, năm năm ròng rã trôi qua, không biết trong lúc đó bọn họ có hối hận chút nào không, hối hận rằng vì sao họ lại muốn vào Văn cung Đại Ngụy.
Vì sao lại không trực tiếp vào triều đình, ít ra thì triều đình còn có quyền cho mình lên tiếng, cho dù là đi đến một địa phương nào đó làm quan phụ mẫu thì bọn họ cũng đều có thể phát huy được tài năng của mình, góp sức cho đất nước.
Cho dù chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể thôi cũng được, dù sao thì cũng tốt hơn là đi lau bàn.
Ban đầu, bọn họ tuyệt vọng, nhưng người của Văn cung Đại Ngụy nói cho bọn họ biết rằng đây chỉ là một quá trình, là quá trình rèn luyện tính cách của bọn họ.
Bọn họ chấp nhận, chỉ có thể chấp nhận, bởi vì bọn họ không thể nào phản bội lại Văn cung, nếu như vậy thì chẳng ai có kết cục tốt đẹp hết.
Có người muốn rời khỏi Văn cung trở về dạy học, nhưng khi đi đến huyện nha hay là thư viện vân vân, những nơi đó đều đã dán thông báo bố cáo, nói người này đã bị Văn cung trục xuất.
Chẳng ai đưa con mình đến nhà cho kẻ đó dạy cả, bởi vì người này đã phản bội lại Văn cung Đại Ngụy, người này phản bội lại thánh nhân, người này đã không còn đạo đức.
Cuối cùng, người này treo cổ, kết thúc sinh mệnh của mình.
Chuyện này bọn họ vẫn luôn ghi tạc trong lòng, bọn họ cũng hơi sợ hãi, không dám làm loạn, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, từ từ chờ đợi, đợi khi đến một ngày kia, bọn họ sẽ được xem trọng.
Như vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội tạo nên một sự nghiệp vang dội lẫy lừng.
Trong Văn cung Đại Ngụy có rất nhiều người ôm ý tưởng như vậy, nhưng khi bọn họ nhìn thấy có một nhóm nho sinh cho dù có đợi đến già đi chăng nữa thì cũng chẳng tỏa ra được chút hào quang nào kia, lại một lần nữa, bọn họ rơi vào yên lặng.
Nhưng cuộc sống đã như thế, bọn họ cũng không còn cách nào phản kháng, cũng không có dũng khí để phản kháng.
Bởi vì thứ mà bọn họ đối mặt không chỉ là một người, mà là cả Văn cung Đại Ngụy!
Là nơi chính thống của người đọc sách trong thiên hạ!
Ngày hôm nay, Tống Minh được điều động đến đây, bọn họ phải xem kỹ nhất cử nhất động của dân chúng để lúc nào cũng có thể báo cáo lên.
Nhưng bởi vì sự kích động của dân chúng nên hắn ta đã thật sự không nhịn được mà mua một phần Đại Ngụy văn báo.
Trong mắt hắn ta, từng câu từng chữ của Hứa Thanh Tiêu giống như là sóng to gió lớn, chạm đến trái tim đã sắp chai sạn của hắn ta!
Chẳng biết vì sao, những hành động mà lời nói của Hứa Thanh Tiêu lại hiện lên trong đầu hắn ta.
Có một số chuyện hắn không có ở hiện trường, cũng không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra được.
Hắn ta có thể ảo tưởng ra cảnh Hứa Thanh Tiêu đại náo Hình bộ như thế nào!
Lại tưởng tượng ra chuyện Hứa Thanh Tiêu chém chết quận vương!
Giải oan cho bách tính! Trừng gian phạt ác!
Điều này!
Điều này!
Điều này!
Những thứ này không phải chính là những gì hắn ta luôn hướng tới đó sao?
Đây không phải là mộng tưởng của chính hắn ta khi đọc sách lúc trước đó sao?
Tóc trắng oai hùng, già mà không chết!
Già mà không chết!
Giờ khắc này, Tống Minh cảm thấy Hứa Thanh Tiêu nói đúng ơi là đúng.
Có người vẫn luôn cố chấp nắm giữ chức vị quan trọng không cho người trẻ tuổi có cơ hội, trong mắt bọn họ chỉ có tranh đấu, chỉ có lợi ích chứ không phải là quốc gia.
Trong mắt bọn họ không phải là thương sinh mà là danh tiếng bản thân, lợi ích của riêng mình.
Tóc trắng vậy rồi!
Sao còn chưa chết?
Tống Minh trầm mặc, hắn ta cầm Đại Ngụy văn báo trong tay, trong lúc nhất thời, trong đầu hắn như dời non lấp bể, đầu óc hoàn toàn loạn lên.
“Tống Minh!”
“Ngươi còn do dự gì nữa, còn không nhanh trở về bẩm báo với các đại nho đi?”
Ngay vào lúc này, có giọng nói vang lên mắng Tống Minh, bảo Tống Minh nhanh chóng trở về Văn cung Đại Ngụy, nhanh chóng báo cáo tình hình.
“Được.”
Tống Minh khẽ gật đầu, hắn ta đáp lại một tiếng rồi vô thức đi về phía Văn cung Đại Ngụy.