Chương 684: Nghiêm Lỗi? Như Đồ Chó! Thánh Ý Tam Vấn! (2)
Lúc đầu khi Trần Tâm và mọi người đến thì đúng là bầu không khí đã được làm dịu đi không ít, nhưng sau khi Nghiêm Lỗi lên tiếng thì đám nho sinh này lại bùng nổ nữa rồi.
“Đủ rồi! Nghiêm Lỗi! Ngươi đừng nói thêm nữa.”
“Nghiêm Lỗi, ngươi còn muốn nói gì nữa? Chuyện này đúng là ngươi đã sai.”
“Nghiêm Lỗi, sai thì chính là sai, sao phải như vậy?”
“Nghiêm nho, quên đi thôi!”
“Nghiêm nho, việc này coi như xong đi.”
Giờ khắc này, có không ít đại nho cũng lần lượt mở miệng, còn bọn người Trần Tâm thì giận giữ chửi mắng Nghiêm Lỗi.
Đã đến lúc này rồi mà còn muốn đi kích động mâu thuẫn, đây không phải là đang muốn chết sao?
Cho dù đúng là bọn họ đã nói chuyện có hơi quá lời thì cũng không phải là do ngươi ép họ à? Bây giờ quan trọng là giải quyết vấn đề chứ không phải là bảo ngươi tiếp tục tăng thêm mâu thuẫn.
Về phần các đại nho khác, cho dù là đại nho ủng hộ Nghiêm Lỗi đi chăng nữa thì cũng không nhịn được vội vàng mở miệng, bảo ông ta trước tiên đừng nên làm vậy, nếu không sẽ thật sự gây ra chuyện lớn.
“Nực cười!”
“Coi như lão phu đã hiểu rõ các ngươi, các ngươi vốn sẽ không vì chuyện như vậy mà hủy ý.”
“Tống Minh, bây giờ lão phu nghi ngờ ngươi đang cấu kết với Hứa Thanh Tiêu, có ý gây hỗn loạn ở Văn cung Đại Ngụy.”
“Mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn làm hại Văn cung.”
Nhưng Nghiêm Lỗi cũng không thèm nghe các đại nho kia nói, ông ta nhìn về phía Tống Minh mà nói, bên trong ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng.
Mặt âm u của Nghiêm Lỗi hoàn toàn bộc phát.
Ngày từ đầu đúng là ông ta cảm thấy mình hơi có vấn đề, nhưng vấn đề không lớn lắm, ít nhất thì chắc là cũng không cần nhằm vào ông ta đến vậy chứ.
Chỉ vì ông ta ném đi một phần văn chương mà trực tiếp hủy ý, có cần vậy không?
Điều này vốn là không hợp lý!
Cho nên Nghiêm Lỗi cho rằng Tống Minh đang cấu kết với Hứa Thanh Tiêu, muốn mượn chuyện công để nói chuyện tư, đồng thời đây cũng là mánh khóe mà Hứa Thanh Tiêu hay dùng.
Vì vậy ông ta mới nói những lời như vậy.
Nhưng mà Nghiêm Lỗi cũng không biết chính là nội dung mà dân báo viết hôm nay chính là đang chỉ trích loại hành vi này của ông ta, còn Tống Minh, hắn chẳng qua là có chút cảm khái mà thôi.
Lại cộng thêm tình huống trước mắt lại giống như đúc cho nên Tống Minh mới trở nên giận dữ như vậy.
Những người đọc sách còn lại cũng giống như thế.
Chỉ là Nghiêm Lỗi đã hoàn toàn điên rồi, ông ta đường đường là một vị đại nho, ban đầu khi ở phủ Nam Dự khi bị Hứa Thanh Tiêu mắng chửi, lại viết thêm một bài thi từ để nhục mạ ông ta.
Nói thân bại danh liệt thì hơi quá nhưng cũng coi như là bị mất hết mặt mũi.
Ông ta hận Hứa Thanh Tiêu muốn chết.
Bây giờ lại bị Hứa Thanh Tiêu phế bỏ nho vị, ông ta đã không đơn thuần chỉ là hận Hứa Thanh Tiêu, mà Hứa Thanh Tiêu đã trở thành tâm ma trong lòng ông ta.
Cái gì mà đại nho với không đại nho.
Cái gì mà thánh nhân với không thánh nhân.
Ông ta muốn quần chết Hứa Thanh Tiêu một cách triệt để, muốn để cho Hứa Thanh Tiêu nợ máu phải trả bằng máu.
Cho nên chỉ cần có người sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu thì ông ta sẽ xem trọng người đó hơn một chút, nhưng chỉ cần có người tán dương Hứa Thanh Tiêu hoặc là không nói những lời nhục mạ Hứa Thanh Tiêu thì ông ta sẽ ôm đầy ác ý với người đó.
Cứ như vậy.
Bây giờ Tống Minh trong mắt ông ta hắn chính là người cấu kết với Hứa Thanh Tiêu muốn hãm hại mình, muốn hại chết mình.
Nếu không thì, chuyện này có liên quan gì đến Tống Minh đâu?
Hắn ta dựa vào cái gì mà chỉ trích ông ta?
Chỉ là một tên nho sinh thất phẩm, thứ này cũng dám nhục mạ ông ta? Thứ này mà cũng dám chỉ trích ông ta?
Hắn ta dựa vào cái gì?
Hắn ta xứng sao?
Câu trả lời của Nghiêm Lỗi làm cho Tống Minh hoàn toàn lạnh lòng.
Hắn không ngờ sự điên dại của Nghiêm Lỗi đã đạt đến mức này. Hắn ta thân là nho sinh của Văn cung Đại Ngụy, mặc dù chưa từng sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu bao giờ nhưng bất luận thế nào thì hắn ta cũng ủng hộ Văn cung Đại Ngụy.
Những lời nói và hành động của hắn ta trong mấy năm này, không nói có bao nhiêu công lao nhưng cũng có không ít khổ lao mà.
“Nghiêm Lỗi!”
“Năm năm trước ta gia nhập Văn cung Đại Ngụy, lúc đó ta làm sao quen Hứa Thanh Tiêu?”
“Minh ý của ta chính là tôn trọng thánh nhân, nguyện ý cúc cung tận tụy vì thương sinh thiên hạ.”
“Chuyện ngươi làm bậy, ngươi không những không thừa nhận mà còn muốn nói xấu ta?”
“Được! nếu đã như vậy thì hôm nay Tống mỗ ta coi như có không muốn đi thì cũng phải đi.”
“Sự tài ba của Hứa Thủ Nhân, Tống mỗ vẫn luôn bội phục!”
“Các vị, hãy nghe cho rõ những lời ta nói tiếp theo đây!”
Tống Minh đã quyết tâm muốn rời đi nhưng trước khi đi, hắn ta vẫn muốn nói cái gì đó, muốn nói hết nỗi lòng của mình ra.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh càng thêm to lớn vang lên, khí thế khủng khiếp.
“Câm mồm!”
Giọng nói vừa vang lên này, là giọng của Bồng nho, toàn bộ Hạo Nhiên chính khí bên trong Văn cung Đại Ngụy đều bị ép lại.
Giọng của Bồng nho vang lên làm cho Văn cung Đại Ngụy hoàn toàn an tĩnh lại.
“Chúng học trò bái kiến Bồng nho!”
“Chúng học trò bái kiến Bồng nho!”
Giờ khắc này, rất nhiều âm thanh vang lên. Một vị thiên địa đại nho đã lên tiếng thì tất nhiên là mọi người ai cũng kính sợ, cho dù là mấy người Tống Minh thì khi đối mặt với một vị thiên địa đại nho, bọn họ vẫn hành lễ như cũ, cho dù lửa giận trong lòng bọn họ có lớn hơn nữa, oán khí có nhiều hơn đi nữa.
Mà sau khi giọng của Bồng nho vang lên, có không ít đại nho cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng có một phần nhỏ trong số đại nho đó thì lại cau mày.
Bồng nho xuất hiện vào lúc này không hiểu sao thấy có hơi quái quái, hơn nữa Bồng nho xuất hiện kiểu này hình như cũng không phải là để nói mấy lời công đạo gì đó.
Mà giống như là muốn đi tìm đám người Tống Minh gây phiền phức hơn.
Chỉ là khi đối mặt với giọng nói của Bồng nho, Tống Minh trước tiên là làm lễ, sau đó mới mở miệng đứng dậy nói:
“Bồng nho! Cho hỏi một câu, vì sao ngài bảo Tống mỗ câm miệng?
Tống Minh vẫn cương liệt như cũ. Nếu như hắn ta đã hủy ý rồi, hơn nữa lại còn quyết định rời khỏi Văn cung Đại Ngụy thì tất nhiên sẽ không sợ nữa.
“Tống Minh!”
“Ngươi to gan!”
“Tống Minh, đến Bồng nho mà ngươi cũng dám chống đối, ngươi điên rồi à?”
“Tống Minh, lão phu biết bây giờ ngươi còn đang trong cơn giận dữ nhưng đối mặt với Bồng nho thì cũng cần nên tôn trọng một chút!”
Giọng của các vị đại nho vang lên, ngoại trừ một số ít đại nho không nói lời nào thì các đại nho của Chu thánh nhất mạch cơ bản đều lên tiếng.