Chương 695: Chư Quốc Vạch Tội, Bãi Miễn Hứa Thanh Tiêu Sao? Vậy Thì Khai Chiến Toàn Diện!
Vương triều Đại Nguỵ.
Võ Xương năm thứ nhất.
Ngày mười bảy tháng Mười một.
Kinh đô Đại Nguỵ đã lập thu từ sớm.
Thỉnh thoảng có gió lạnh phả đến, thêm một tháng nữa thì trên cơ bản là đã bắt đầu mùa đông.
Đối với lớp bách tính dưới tầng chót của Đại Nguỵ mà nói thì bọn họ không hề muốn mùa đông đến.
Có lẽ là vì rét lạnh, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác.
Mà lúc này, từng phong thư khẩn cấp lần lượt đưa đến tay Lục bộ Thượng thư, phần lớn thư vẫn được đưa vào trong cung.
Vù vù vù!
Đêm khuya, gió lớn gào thét, bên ngoài cung điện và cả ở trong Dưỡng Tâm điện đều đã đốt than sưởi từ lâu.
Trên thực tế thì chỗ sưởi này không phải dùng để cung cấp nhiệt cho Hoàng đế mà là cho nhóm mấy cung nữ thái giám, bởi vì có một vài cung nữ thái giám không tu luyện võ đạo nên không thể nào chống lạnh được.
Bên trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế lẳng lặng nhìn tấu chương trong tay.
Đây là tấu chương khẩn cấp.
Đến từ mười hai quốc gia dị tộc.
Ý tứ của mười hai quyển tấu chương này rất đơn giản.
Muốn vạch tội Hứa Thanh Tiêu, lý do cũng tìm xong rồi.
Thứ nhất, Hứa Thanh Tiêu giết phiên thương bừa bãi. Mặc dù đúng là mấy phiên thương này có từng làm sai, dù có xét nhà thì cũng được, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại thẳng tay chém người khiến cho bọn họ không thể chịu đựng được.
Thứ hai, thọ đản của Nữ đế bọn họ đã chuẩn bị vô số quà tặng quý giá, nhưng không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại sai khiến Lễ bộ tặng cho bọn họ những thứ không cần thiết, tướng ăn quá khó coi.
Thứ ba, Hứa Thanh Tiêu làm xằng làm bậy ở vương triều Đại Nguỵ, không tuân theo thánh nhân, giết vương miệt Thánh. Hành vi như thế này giống như dã thú heo chó, nhưng lại có thể trở thành Thị lang Hộ bộ của Đại Nguỵ, về tình về lý đều không đúng.
Từ ba chuyện này, yêu cầu của mười hai dị quốc đều rất đơn giản, đó là miễn hết chức vụ của Hứa Thanh Tiêu, để đổi lấy tấm lòng của dị tộc.
Còn về chuyện nếu không bãi miễn thì sẽ như thế nào thì không viết ra.
Nhưng nói đến nước này ai hiểu được thì đều hiểu.
Đối mặt với mười hai bản tấu chương này, ánh mắt của Nữ đế không khỏi rơi vào bên trong lò lửa.
Bãi miễn Hứa Thanh Tiêu?
Chuyện này có thể sao?
Nữ đế không cần suy nghĩ đã bác bỏ đề nghị này ngay lập tức.
Nhưng hiện tại nàng đang im lặng là vì nghĩ đến một chuyện khác, nghĩ đến vấn đề đằng sau chuyện này.
Những dị tộc này sao không nổi lên ngay lúc đó mà để bây giờ mới nổi lên, hơn nữa còn là mười hai quốc gia đồng thời đưa tấu chương. Ngươi nói xem trong này có thể còn gì mờ ám không?
Mà quan trọng nhất là mấy dị tộc này chắc hẳn phải biết Hứa Thanh Tiêu là ai, cũng biết địa vị của Hứa Thanh Tiêu cao bao nhiêu.
Mà lại dám vạch tộc quan viên Đại Nguỵ như vậy. Đây hoàn toàn không phải là một chuyện mà người bình thường có thể làm.
Thân là nước phụ thuộc, thế mà dám vạch tội quan viên của Đại Nguỵ sao? Hơn nữa còn là người đứng đầu ngọn gió thịnh của Đại Nguỵ, điều này rõ ràng là có vấn đề.
Hiển nhiên là đằng sau còn có chuyện khác. Nháy mắt thôi Nữ đế nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng cho dù là cái nào thì cũng không phải chuyện tốt đối với Đại Nguỵ.
“Tuyên Lục bộ Thượng thư vào cung ngay lập tức.”
Nhưng cuối cùng, Nữ đế vẫn đặt tấu chương sang một bên, từ tốn mở miệng.
Ngay lập tức, mấy bóng dáng nhanh chóng rời đi tuyên chỉ.
Cùng lúc đó.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Trước mặt Hứa Thanh Tiêu có một tờ giấy trắng.
Hiện tại hắn đang ghi chép một chút số liệu.
Đầu tiên là Đại Nguỵ văn báo. Bây giờ mỗi ngày số lượng tiêu thụ của Đại Nguỵ văn báo cộng lại đã được sáu triệu bản, hơn một nửa Đại Nguỵ đã bắt đầu mở rộng, có điều đang tiến hành điều chỉnh chi phí, bởi vì ngoại trừ một số quận phủ giàu có thì phần lớn đều đang bán lỗ vốn.
Chính là bởi vì lực ảnh hưởng.
Nhưng mặc dù như thế, đạt được định mức thế này, Đại Nguỵ văn báo vẫn không bán chạy được.
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, thu nhập có vấn đề. Bách tính ở kinh đô có chút tiền nhàn rỗi, cách mấy ngày mua một phần văn báo cũng không tính là việc khó khăn gì, cùng lắm là uống ít đi một chén rượu thôi. Nhưng ngoại trừ nơi như kinh đô thì ở chín thành của Đại Nguỵ vẫn tương đối nghèo khổ khốn cùng. Bách tính bình dân không phải là không mua nổi một tờ Văn báo.
Chủ yếu vẫn là không nỡ mua. Hai mươi văn tiền đã đủ cho bọn họ ăn no nê. Ăn không ngon nhưng tối thiểu nhất là có thể được no.
Thứ hai, là tỉ lệ biết chữ. Toàn bộ Đại Nguỵ có tỉ lệ biết chữ rất cao, tính toán trái phải là bốn phần. Thì so với vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên mà nói thì đúng là rất cao. Nhưng đối với việc mở rộng Đại Nguỵ văn báo mà nói thì rất thấp rất thấp, chủ yếu vẫn nhờ phúc của Thánh nhân và tiên đế. Trước thời Tĩnh Thành, Đại Nguỵ rất màu mỡ, bách tính có rất nhiều tiền nên đương nhiên học thức của đời sau không có vấn đề gì. Nói cách khác, có thể trở thành người đọc sách hay không thì biết chữ vẫn là một cơ sở.
Cộng thêm Đại Nguỵ lại có một vị thánh nhân, đương nhiên với dân chúng tôn trọng Nho đạo thì mới có bốn phần biết chữ, tuy với đất nước mà nói là không tệ thì với Hứa Thanh Tiêu thì vẫn không được.
Thứ ba, theo ánh sáng của Văn báo thì có vô số văn báo lớn nhỏ xuất hiện sau đó. Toàn bộ Đại Ngụy bây giờ, Đại Nguỵ văn báo của Hứa Thanh Tiêu là tối cao nhưng có không ít địa phương cũng xuất hiện văn báo bắt chước theo Đại Nguỵ văn báo, thậm chí là thẳng thừng đạo văn cũng có.
Ví dụ như, với một số quận vương quản lý địa phương mà nói đã thẳng thừng dò xét qua lại Đại Nguỵ văn báo, sau đó xuyên tạc câu chữ một chút liền biến thành đồ của họ, rồi còn thêm vào những thứ mà bọn họ muốn thêm.
Thứ họ nhìn trúng không phải là lợi nhuận mà là sự ảnh hưởng của Văn báo, tuyệt không để ý nhiều tiền hay ít tiền, thậm chí còn có không ít địa phương bán năm văn tiền một tờ báo bởi vì loại sức mạnh tuyên truyền này.
Đương nhiên là có không ít người đọc sách biết được việc này mà công kích chửi rủa, dù sao thủ đoạn đạo văn thế này cũng quá mức vô sỉ.
Nhưng có một số địa phương, phiên vương chính là vua một cõi, mặc kệ nhóm thư sinh có nhục mạ như thế nào thi bọn họ vẫn làm theo ý mình như thường, thậm chí còn ném ra một câu, có phải đạo ăn hay không thì để Hứa Thanh Tiêu tự đến nói với bọn họ.
Đối với loại tình huống này, cơ bản là Hứa Thanh Tiêu sẽ không để ý đến, thậm chí hắn còn hy vọng phiên vương các nơi có thể đạo Đại Nguỵ văn báo.
Nuôi dưỡng một thói quen đọc tốt, cái này tương đương với việc bồi dưỡng hộ khách cho mình từ sớm, sao Hứa Thanh Tiêu lại muốn ngăn cản chứ?