Người Chơi Hung Mãnh

Chương 701: Nhân Nghĩa Chi Sư, Giết Sạch Tất Cả Dị Tộc, Cách Sắp Xếp Kinh Sợ Của Hứa Thanh Tiêu (1)

Chương 701: Nhân Nghĩa Chi Sư, Giết Sạch Tất Cả Dị Tộc, Cách Sắp Xếp Kinh Sợ Của Hứa Thanh Tiêu (1)

Trong kinh đô.
Trần Chính Nho chạy đến học đường Thủ Nhân.
Bây giờ Đại Ngụy đang sắp phải đứng trước thử thách to lớm, làm sao ông ta có thể không gấp được?
Chỉ là Trần Chính Nho dự định đến nói trước với Hứa Thanh Tiêu một chút, xem Hứa Thanh Tiêu có ý kiến gì không, cũng là để Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng không ngờ rằng mình còn chưa đến học đường Thủ Nhân đã phát hiện ra chuyện mười hai nước dị tộc vạch tội Hứa Thanh Tiêu đã bị truyền ra ngoài.
Trần Chính Nho nheo mắt nhìn, một khắc sau, ánh mắt của ông ta trở nên lạnh lẽo.
Là Đại Ngụy Nho báo.
Thứ bách tính đang cầm trong tay chính là Đại Ngụy Nho báo.
Trong nháy mắt, Trần CHính Nho mua một phần nho báo, quét mắt nhìn một chút, nhanh chóng đã thấy chuyện mười hai nước dị tộc vạch tội Hứa Thanh Tiêu đã viết rõ ràng rành mạch trên Nho Báo.
“Đáng chết.”
Trần Chính Nho siết chặt nắm tay cầm tờ Đại Ngụy Nho báo này, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Không chỉ vì chuyện Đại Ngụy Nho Báo nhằm vào Hứa Thanh Tiêu mà tức giận mà chủ yếu hơn chính là Văn Cung Đại Ngụy dám nói thẳng ra chuyện này.
Đây không chỉ là muốn nhằm vào Hứa Thanh Tiêu mà là nhằm vào Đại Ngụy.
Trước mắt, Đại Ngụy nên phong tỏa hết tất cả tin tức, nhất là chuyện liên quan đến chủ để chiến tranh bởi vì dân chúng mới dần bắt đầu nghề nông, các nơi hăng hái làm ruộng dù cho điều kiện bây giờ rất gian khổ.
Nhưng ít nhất là dân chúng đã nhìn thấy được hy vọng.
Nhưng mà, nếu lại xảy ra chiến loạn thì đối với bách tính mà nói quả thật là tin dữ, bất kể là Đại Ngụy có thể thắng hay không thì đối với bách tính đều là tin dữ.
Cho nên ông ta mới có thể đưa ra kiến nghị bệ hạ nên đè áp tin tức này lại, tận sức kéo dài vụ việc.
Không phải sợ mấy nước dị tộc mà là để cho Đại Ngụy có thời gian để thở.
Ông ta đề nghị kéo dài nửa năm, không phải nói là nửa năm sau Đại Ngụy có thể dân giàu nước mạnh ngay, mà là để có thể làm được hết tất cả biện pháp ứng đối.
Tối thiểu nhất là nếu như đột nhiên đánh nhau thì có rất nhiều chuyện phải sắp xếp cho ổn thỏa.
Đại Ngụy cần có thời gian.
Cho dù muốn đánh cũng cần thời gian chuẩn bị.
Không phải nói nửa năm là Đại Ngụy có thể đánh ngay.
Nhưng bây giờ Văn cung Đại Ngụy cho ra báo mới đã thẳng thừng khơi ra chuyện này, như vậy triều đình nhất định phải để mắt tới, nhất định phải đối mặt với vấn đề này.
Nữ đế nhất định phải xử lý việc này, không thể trốn tránh đề tài này nữa.
Nếu không khơi ra, như vậy thì Nữ Đế có thể mượn cớ qua loa tắc trách, nói công vụ bề bộn để tạm thời không xử lý, những nước dị tộc này cũng không còn gì để nói.
Hiện tại các nước dị tộc chính là muốn tìm lý do, tìm cơ hội để thoát ly khỏi vương triều Đại Ngụy, từ đó khơi lại cuộc chiến với vương triều Đại Ngụy.
Thủ đoạn này ông ta đã nhìn rõ, thế nên ông ta mới có thể nghĩ ra cách ứng phó thế này.
Thật không ngờ được! Chiêu này của Văn Cung Đại Ngụy đã xáo trộn hoàn toàn cục diện, kích thích mâu thuẫn. Chuyện này quả nhiên là đáng chết mà.
Trong nháy mắt, Trần Chính Nho siết chặt Đại Ngụy Nho báo, đi thẳng về phía Văn cung Đại Ngụy.
Sắc mặt lạnh lùng.
Hai khắc đồng hồ sau.
Trần Chính Nho đi vào Văn cung Đại Ngụy, đi đến tòa soạn của các nhà nho.
“Bái kiến Trần Nho.”
“Xin chào Trần Nho.”
Trên đường đi có không nho sinh chào hỏi Trần Chính Nho, chỉ là sắc mặt Trần Chính Nho lạnh lùng, cơ bản là không có tâm trạng đáp lại.
Không bao lâu, Trần Chính Nho đi vào tòa soạn Nho.
Mà lúc này bên trong tòa soạn cũng có ba bốn vị đại nho đang ngồi, đang thẩm tra bản thảo.
Rầm!
Một khắc sau.
Trần Chính Nho đi vào trong đó, thẳng thừng đập Đại Ngụy Nho Báo lên bàn Trần Tâm, khuôn mặt tối tăm đến vô cùng, nói.
“Trần Tâm, nhìn xem ngươi đã làm được chuyện tốt gì.”
Trần Chính Nho thật sự tức điên lên rồi. Ông thân là thừa tướng đương triều, đã quen sóng to gió lớn, bụng dạ cũng cực sâu, thế nhưng hôm nay ông thật sự không nhịn được nữa.
Đại Ngụy Nho Báo công khai chuyện quan trọng như vậy, nếu như chỉ nhằm vào hứa Thanh Tiêu vậy thì hôm nay ông thật sự muốn ồn ào náo loạn một trận.
Mà nếu như nhằm vào Đại Ngụy thì ông càng phải gây náo loạn lên.
Việc này, đúng là quá đáng.
Trần Chính Nho gào thét tức giận khiến cho chúng Nho ngồi trong phòng hơi im lặng, hiển nhiên là bọn họ biết Trần Chính Nho đến vì chuyện gì, không hiếu sao có chút chột dạ.
“Chư vị đi xuống trước đi, lão phu và Trần Nho nói chuyện rõ ràng một chút.”
Vẻ mặt của Trần Tâm không hề thay đổi chút nào, mà chỉ để các Đại Nho khác lui xuống trước.
“Trần Nho, chúng ta xin cáo lui trước.”
Chúng Nho đứng dậy, sau đó nhao nhao rời đi, dù sao thì chuyện này không ai muốn dính dáng đến phiền phức cả.
Sau khi mọi người rời đi, chứng kiến người cuối cùng đóng cửa phòng lại, lúc này Trần Tâm mới từ từ đứng dậy, cúi đầu với Trần Chính Nho.
“Trần Nho, ta biết bây giờ ông đang tức giận trong lòng, nhưng việc này… cũng không phải là lựa chọn của ta.”
Giọng điệu của Trần Tâm bình tĩnh, không bởi vì thái độ của Trần Chính Nho mà tức giận.
“Không phải lựa chọn của ngươi?”
“Đại Ngụy Nho Báo không phải do ông là chủ bút sao?”
Trần Chính Nho hơi nhíu mày. Sau khi ông ta nghe nói như thế thì vẻ tức giận trên mặt đã biến mất đi rất nhiều, thay vào đó là tò mò.
“Ài.”
“Trần Nho, loại chuyện này ông thấy ta có thể biết được sao?”
“Đây là Đại Ngụy Nho báo ta đã chuẩn bị, nhưng vào giờ Tý hôm nay bên trên đã bảo ta đổi thành tờ báo đang nằm trong tay ông.”
Trần Tâm trả lời.
Nhưng khi ông ta nói ra những lời này, Trần Chính Nho không khỏi nhìn về phía Nho báo trong tay Trần Tâm. Hai bản gần như giống nhau, có điều Nho báo của Trần Tâm không viết chuyện các nước dị tộc.
Nhưng mà bản này lại viết một phần.
“Là Bồng nho sao?”
Trần Chính Nho mở miệng, hỏi thăm.
“Ừm.”
Trần Tâm khẽ gật đầu, sau đó ông ta nhìn về phía Trần Chính Nho rồi nói.
“Đừng thấy ta là chủ bút của Đại Ngụy Nho Báo, thế nhưng chủ bút trên thực tế là Bồng Nho.”
“Mặc dù ta không biết là đến cuối cùng Bồng Nho muốn làm gì, nhưng ta nhìn ra được Đại Ngụy Văn Cung sắp xảy ra chuyện, chỉ sợ là vương triều Đại Ngụy cũng sắp xảy ra chuyện.
“Bồng Nho để ta làm chủ bút, đơn giản là muốn chặn miệng của bách tính trong thiên hạ, đơn giản là muốn hạn chế Thủ Nhân mà thôi.”
Trần Tâm từ từ mở miệng. Ông ta trở thanh chủ bút của Đại Ngụy Nho báo cũng không thấy mình nhận được chỗ tốt gì mà ngược lại là một đống phiền phức lớn.
Ông ta không làm được như Nghiêm Lỗi, muốn làm gì thì làm cái đó mà mỗi một chuyện đều phải nghiêm túc làm, thế mà cũng dẫn đến chuyện không hiểu sao đắc tội với một nhóm Đại nho. Dù sao thì văn không ai nhất, chọn ai cũng đắc tội người ta, không chỉ như vậy, có đôi khi Bồng Nho còn để mình sửa đổi một chút nội dung.
Ông ta không muốn sửa đổi nhưng lại không thể chống lệnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất