Chương 729: Trận Chiến Đầu Tiên! Diệt Năm Vạn Địch! Giết Đến Tự Tin! Phàn Quốc Đầu Hàng! (4)
Thiết kỵ giết đến, từng cổ thi thể ngã vào trong thành, chiến hỏa tràn lan, toàn bộ Phàn quốc ánh lửa ngập trời, trên đường phố đâu đâu cũng là thi thể, phòng ốc sụp đổ. Có ông lão bị đè dưới nhà không thể động đậy được kêu thảm không ngừng nhưng chẳng ai quan tâm.
Có em bé lớn tiếng gào khóc, nó mất đi cha mẹ, vó ngựa của các nước lao tới, đạp dưới chân chẳng qua chỉ là thi thể của một đứa trẻ mà thôi.
Chiến tranh đến.
Không ai quan tâm được nhiều như vậy.
Duy chỉ có tử chiến.
Cho dù có hy sinh thứ gì đi chăng nữa thì cũng không quá quan trọng.
Thời gian từng chút trôi qua.
Ba mươi vạn đại quân Đại Ngụy xông vào chủ thành Phàn quốc thế như chẻ tre, bọn họ giết đến cả người đầy máu.
Tín niệm vô địch làm cho bọn họ ai nấy đều như những chiến thần.
Có binh sĩ cho dù đã bị chiến đao chém vào vai nhưng vẫn ương ngạnh chiến đấu đến khi bỏ mình.
Có binh sĩ toàn thân đều là lửa nhưng vẫn cố ôm chặt lấy một binh sĩ Phàn quốc, cùng nhau chết chung.
Thiết kỵ đấu nhau lại càng kịch liệt hơn.
Lưng Tả tướng quân Lâm Phong cấm đầy mũi tên nhưng vẫn cầm trường đao lao ra cố gắng giết địch.
Trên người Hữu tướng quân Trương Võ có hơi mười vết thương nhưng vẫn ra trận chiến đấu.
“Toàn quân nghe lệnh!”
“Trận chiến này liên quan đến quốc uy Đại Ngụy!”
“Trận chiến này liên quan đến quốc vận Đại Ngụy!”
“Trận chiến này liên quan đến tôn nghiêm của chúng ta!”
“Nếu như thua trận này, ba mươi vạn quân chúng ta đều sẽ bị người trong thiên hạ chế giễu, nổi khuất nhục này vĩnh viễn không thể rửa sạch.”
“Giết!”
“Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng quốc uy không thể nhục, Đại Ngụy không thể nhục.”
Giọng của Trương Vũ vang lên, hắn gào lên như hổ, vung đao lên phía trước, có chết cũng xông lên.
“Giết!”
“Các huynh đệ, giết hết đám chó này, giết sạch hết.”
“Giết!”
“Chúng ta, có chết cũng vinh quang!”
“Giết!”
Những tiếng hô giết điếc tai lại vang lên lần nữa, kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Sát ý khủng khiếp xông lên bầu trời.
Tướng lĩnh Đại Ngụy đã điên thật rồi, thiết kỵ giết đến chẳng sợ điều gì, lấy mạng ra để liều.
Thiết kỵ các nước nhìn thấy cảnh này ai nấy đều phải nuốt một ngụm nước bọn. Trong mắt bọn họ, đám người này chính là những kẻ điên.
Bọn họ tới đây là để chuẩn bị cho chiến dịch lâu dài chứ không phải là mới gặp mặt là đánh.
Mà quan trọng hơn chính là những người này có đến ba mươi vạn đại quân, chính là ba mươi vạn đại quân đấy.
Nếu như Phàn quốc cũng có ba mươi vạn đại quân tương đương như vậy thì tất nhiên là bọn họ không sợ, nhưng binh lực của Phàn quốc chẳng qua cũng chỉ có hai mươi vạn, hơn nữa so với binh sĩ Đại Ngụy, đúng là không thể chịu nổi một kích.
Đám tinh nhuệ của các nước dị tộc này cũng sợ.
Nhưng điều làm cho bọn họ thật sự tức giận chính là đến giờ này rồi mà quân chủ lực của Phàn quốc vẫn chưa đến, ngược lại là đám người bọn họ tử thương nặng nề, điều này làm cho bọn họ không phục.
“Con mẹ nó đám chó Phàn quốc, các huynh đệ, rút lui.”
Cuối cùng cũng có người nhìn ra chuyện bất thường, chỉ sợ Phàn quốc sẽ không phái binh chủ lực ra, bây giờ chắc họ cũng muốn đầu hàng rồi, tiêu hao binh lực của các nước để xem thực lực của quân Đại Ngụy.
Bây giờ quân đội Đại Ngụy thế như chẻ re, nếu thật sự đánh tiếp thì cho dù là quân chủ lực của Phàn quốc có lên, kết quả đoán chừng chắc là chiến bại. Đơn giản mà nói thì chỉ giết nhiều quân Đại Ngụy hơn một chút mà thôi.
Mà như thế thì cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cho nên có người dự định chạy trốn, rút quân, ít nhất có thể giữ lại một ít thực lực.
“Đừng để bọn chúng chạy, giết.”
“Bọn chúng sợ rồi, bọn chúng sợ rồi, các huynh đệ, giết.”
“Giết.”
Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, không ai ngờ khi có người vừa sợ hãi chạy trốn thì phản ứng của quân Đại Ngụy lại đáng sợ như vậy, nhất là các tướng lĩnh dị tộc.
Cũng đâu phải là đất nước mình, bản thân họ đã chẳng có cảm mến gì, lại cộng thêm cách làm của Phàn quốc làm cho bọn hắn sinh ra sự chán ghét, vì vậy cho nên tất nhiên có ngày càng nhiều người chạy trốn.
Mà quân đội Đại Ngụy cũng không nhân từ nương tay, khi quân tâm đối phương đã tán loạn thì ánh đao của quân Đại Ngụy liền sáng lên, đầu người rơi xuống hết cái này đến cái khác, chạy càng nhanh thì giết càng hăng.
Bên trong vương cung Phàn quốc.
Một chi thiết kỵ tinh nhuệ vọt vào.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên toàn thân đều là máu, mang theo sự phẫn nộ ngất trời tức giận đi vào bên trong đại điện, ông ta nhìn quốc quân Phàn quốc giận dữ hét:
“Phàn vương! Cuối cùng thì ngài đang muốn làm gì? Vì sao quân chủ lực Phàn quốc cứ mãi trì hoãn không tới? Tám ngàn thiết kỵ của ta thề sống thề chết chém giết bây giờ chỉ còn có một ngàn người, nhưng vẫn chẳng thấy quân chủ lực Phàn quốc đâu.”
“Phàn vương, ông đánh không lại, muốn đầu hàng rồi à?”
Ông ta tức giật hét to, tức đến gan cũng phát đâu.
Tám ngàn thiết kỵ theo lý thuyết thì có thể giết được một vạn quân địch, nhưng điều không ngờ tới chính là quân chủ lực của Phàn quốc vậy mà lại không xuất hiện cho nên không có sự công kích của bộ binh, kỵ binh bọn họ khó mà hành động trong hoàn cảnh này.
Bị chém hết bảy ngàn chỉ còn dư lại một ngàn, điều này làm sao ông ta có thể không tức ói máu cho được.
Một kỵ thắng mười binh.
“To gan! Ngươi là cái gì chứ? Vậy mà lại dám gào thét trước mặt vương thượng.”
Tể tướng Phàn quốc hét to một tiếng, chỉ vào đối phương trách cứ.
“Nói cho ta biết! Cuối cùng Phàn quốc có ý gì đây?”
Nhưng người đàn ông trung niên cũng không sợ tể tướng mà chỉ nhìn chằm chằm về phía quốc quân Phàn quốc.
Quốc quân cũng không tức giận mà nhìn về đối phương nói:
“Lần này Đại Ngụy tập kích giết đến làm cho chúng ta không kịp trở tay.”
“Chúng ta đã thua, Phàn quốc đã thua.”
“Ý của ta rất đơn giản, đồng ý nghị hòa với Đại Ngụy.”
Quốc quân Phàn quốc mở miệng, nói một hồi làm cho người kia giận quá hóa cười.
“Ha ha ha ha ha! Nghị hòa?”
“Phàn quốc đã giết ba vạn người của Đại Ngụy, bây giờ ngài bảo muốn nghị hòa? Đại Ngụy sẽ đồng ý hả? Phàn vương, ông đúng là mơ tưởng viễn vông.”
Ông ta lớn tiếng cười lên, cảm thấy quốc quân Phàn quốc này có phải là đồ đần không vậy?
Nhưng quốc quân lại không để ý mà chỉ nhìn về phía đối phương nói:
“Người không phải là ta giết, là các ngươi giết.”
“Ta sẽ hạ chiếu thỉnh tội, cũng sẽ nghị hòa, cùng lắm thì đem tất cả những gì các ngươi cho ta dâng hết cho Đại Ngụy thôi.”
“Trận chiến này từ đầu đến đuôi đều là do các ngươi gây hại, nói cho viện binh tới, cho được bao nhiêu? Tính đi tính lại có được hai mươi vạn không?”
“Đại Ngụy quân có mười vạn thiết kỵ, hai mươi vạn tinh nhuệ, ngươi nói đánh thế nào?”
“Nói tóm lại, ta đồng ý nghị hòa! Đã phái người đi trao đổi rồi.”