Chương 734: Từ Chối Nhận Hàng! Lừa Giết Mười Bảy Vạn Hàng Quân! Thiên Hạ Khiếp Sợ! (3)
Đây là ý của Hứa Thanh Tiêu, bức thư vừa rồi chẳng qua Hứa Thanh Tiêu chỉ đang tìm lý do mà thôi, nhưng thực tế thì Hứa Thanh Tiêu đã đưa ra lựa chọn.
Trong lúc nhất thời, Tín Vũ hầu nắm chặt thư tình báo sau đó mặt không đổi sắc giấu nó đi, đi thẳng xuống phía dưới.
“Tín Vũ hầu đại nhân, triều đình nói thế nào hả?”
Trong nháy mắt, quốc quân Phàn quốc có hơi tò mò, nhịn không được đuổi theo dò hỏi.
“Triều đình nói muốn suy nghĩ lại một chút rồi ngày mai sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn. Chẳng qua theo lẽ thường mà nói thì tất nhiên sẽ tiếp nhận đầu hàng.”
“Nhưng có mấy điểm, ngươi phải nói ra toàn bộ chiến lược cơ mật của các nước, nếu không triều đình sẽ không ta cho ngươi.”
Tín Vũ hầu không lập tức động thủ, hắn định dùng kế.
Nghe xong lời này, quốc quân Phàn quốc lập tức vui mừng quá đỗi, chẳng nghi ngờ gì về lời nói của Tín Vũ hầu, dù sao thì việc chấp nhận đầu hàng hay không cũng không thể nào có kết quả nhanh như vậy được.
Thông thường mà nói thì nhất định là sẽ chấp nhận đầu hàng, đơn giản chỉ là giá cả là bao nhiêu mà thôi.
Đoán chừng bây giờ Đại Ngụy đang suy nghĩ chuyện đòi bao nhiêu. Nghĩ đến đây, quốc quân Phàn quốc không nhịn được trong lòng thầm mắng Nữ đế Đại Ngụy không phải thứ tốt lành gì, hy vọng Man tộc phương bắc sẽ nhanh chóng giẫm nát Đại Ngụy.
Bắt Nữ đế Đại Ngụy lại để cho quốc quân dị tộc trong thiên hạ có thể cùng nhau hưởng lạc, vậy mới đúng.
Mà bên ngoài, trên mặt quốc quân Phàn quốc vẫn đang treo nụ cười.
“Mong Tín Vũ hầu yên tâm, ta nhất định sẽ biết gì nói đó, biết gì nói đó.”
Quốc quân Phàn quốc lên tiếng, còn Tín Vũ hầu thì lại âm thầm ghi nhớ hết những lời này.
Trời đã sáng tỏ.
Bên trong chủ thành Phàn quốc vẫn còn ánh lửa. Chuyện dọn dẹp sau trận chiến chính là chuyện phiền toái nhất, những tướng sĩ còn sống sót và không bị thương sẽ chia công việc ra làm.
Đơn giản chính là khống chế tướng sĩ Phàn quốc và những đồng lõa khác, phong tỏa cửa thành đề phòng giặc bên ngoài, đồng thời còn phải khống chế bách tính cho thật tốt.
Về phần vàng bạc châu báu vân vân, tướng sĩ Đại Ngụy tạm thời không động tới. Địa bàn cũng đánh hạ được rồi, có cướp hay không không quan trọng, dù sao sớm muộn gì cũng là của mình.
Quân Cơ xử hoàng cung.
Tín Vũ hầu đã trưng dụng nơi này, từng lá thư tình báo được hắn viết ra, mấy thứ này tất cả đều cần gửi cho triều đình, để triều đình tiến hành suy xét.
Cũng vào lúc này, từng đạo âm thanh vang lên.
“Báo! Cửa thành đã hoàn toàn bị phong toả điều tra được ba mươi mật đạo, đã phái binh trấn thủ toàn bộ.”
“Báo! Toàn bộ mười hai vạn bốn ngàn tinh binh của Phàn quốc đều đã bị phong cấm huyệt đạo, giam giữ tại cửa thành.”
“Báo! Tinh nhuệ của các nước có bốn mươi lăm ngàn người, tất cả đều đã bị phong cấm huyệt đạo, giam giữ tại cửa thành.”
“Báo! Đã tập trung toàn bộ bách tính của chủ thành Phàn quốc, có bốn trăm ba mươi lăm người gây chuyện, hai ngàn bốn trăm người náo động, trong đó bốn mươi lăm người tập kích quân ta, đã bị chém đầu răn đe.”
Từng âm thanh vang lên.
Sau khi nghe thấy lời này, Tín Vũ hầu khẽ gật đầu, sau đó đứng lên nói:
“Truyền lệnh xuống, tập kết tất cả binh mã ở cổng thành.”
Nói xong lời này, hắn đi về phía cửa thành, quốc quân và văn võ bá quan Phàn quốc cũng ào ào đi theo.
Không bao lâu sau, Tín Vũ hầu đi vào cổng thành Phàn quốc.
Cổng chủ thành cực lớn, có thể chứa được đến ba vạn người, tính gộp lại hết thảy là mười bảy vạn tướng lĩnh, toàn bộ đều tập trung ở cổng thành.
Dù sao cũng chẳng có nhà giam nào đủ lớn để cầm tù bọn họ.
Giờ khắc này, những tù binh này đều bị trói tay lại, huyệt đạo của bọn họ đều đã bị phong cấm, không có cách nào vận chuyển chân khí được, như con dê đợi bị làm thịt.
Trên cổng thành, sáu ngàn tướng lĩnh Đại Ngụy đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Đối với kẻ địch, bọn họ chẳng có chút lòng thương hại nào, nếu như không phải thượng cấp chưa ra lệnh thì chỉ sợ bọn họ đã sớm động thủ lâu rồi.
Rạp rạp rạp!
Rạp rạp rạp!
Từng tiếng bước chân vang lên, những Đại Hoang quân không bị thương nặng xuất hiện ở cổng thành, ngoài trừ những binh lính phải trông coi một vài nơi quan trọng ra thì hai mươi vạn Đại Hoang quân còn lại đều đến đông đủ.
Đợi Đại Hoang quân tập hợp xong.
Lúc này quốc quân Phàn quốc mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Tín Vũ hầu, ngài làm thế này là…”
Quốc quân Phàn quốc mở miệng, trong giọng nói của ông ta mang theo chút sợ hãi.
“Không có chuyện gì!”
Tín Vũ hầu vỗ vỗ bả vai ông ta, sau đó hắn đứng trên tường thành nhìn hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ kia, to giọng nói:
“Các vị huynh đệ.”
“Hai canh giờ.”
“Chúng ta chỉ dùng hai canh giờ để đánh hạ được Phàn quốc.”
“Nhưng trong hai canh giờ này, hai vạn người của chúng ta đã bỏ mạng.”
“Đa số đều chết bởi trận chiến công thành.”
“Bây giờ chúng ta đã thắng.”
“Ta muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi có vui vẻ không?”
Giọng Tín Vũ hầu rất lớn, hắn hỏi đám người, thắng có vui hay không.
Hai mươi vạn đại quân có hơi trầm mặc.
Vui không?
Bọn họ vui nổi à? Các huynh đệ đã chết trước mặt bọn họ, bọn họ không cười nổi!
Có một vài huynh đệ còn bị đứt tay đứt chân, chỉ còn lại chút hơi tàn nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, bọn họ vui không nổi.
Mặc dù thắng nhưng cái giá bỏ ra cũng cực kỳ to lớn.
Hơn hai vạn tính mạng đấy.
Từ sau khi Bắc phạt, Đại Ngụy có bao giờ phải chịu tốn thất to lớn như vậy đâu?
Thấy đại quân trầm mặc.
Tín Vũ hầu khẽ gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi nói với mọi người:
“Thắng! Là một chuyện đáng để ăn mừng.”
“Nhưng, chúng ta cũng phải trả giá bằng hơn hai vạn tính mạng của các huynh đệ, bọn họ chiến tử sa trường, vĩnh viễn chẳng thể thấy được ánh mắt trời hôm nay.
“Ta cười không nổi, cũng vui không nổi.”
“Bây giờ Phàn quốc đã đầu hàng, triều đình đã cho ta một câu trả lời chắc chắn.”
“Để các ngươi quyết định, có nhận đầu hàng hay không?”
Tín Vũ hầu mở miệng nói ra ý của triều đình.
Chỉ trong tích tắc, quốc quân và văn võ bá quan Phàn quốc đều kinh ngạc như nhau, bọn họ không ngờ triều đình Đại Ngụy lại cho một lời đáp lại như thế.
Không chỉ là đám người quốc quân Phàn quốc, hai mươi vạn đại quân cũng có hơi kinh ngạc, từ xưa đến nay đâu tới phiên bọn họ lựa chọn?
Lựa chọn của bọn họ chắc chắn là giết rồi.
“Tín Vũ hầu đại nhân, có phải là bên trong đã có gì đó nhầm lẫn rồi không?”
“Chuyện chấp nhận đầu hàng sao lại có thể giao cho các tướng sĩ lựa chọn được? Từ trước đến nay chưa bao giờ nghe qua.”
Quốc quân Phàn quốc kiên trì hỏi.